Trên ốc đảo ở Trần nguyệt.
Sóng xanh dập dờn, Trần Mục ôm lấy vòng eo mềm mại của Khương Phục Tiên, trên mặt tràn đầy hạnh phúc: “Sư tỷ, cơ thể nàng mềm thật, ta không nỡ buông tay.”
Trong đôi mắt xanh thẳm của Khương Phục Tiên chứa ý cười, khuôn mặt xinh đẹp trở nên nghiêm túc: “Phu quân, chúng ta không thể lãng phí quá nhiều thời gian ở đây.”
Được Khương Phục Tiên nhắc nhở, Trần Mục cũng hiểu được, hắn phong ấn Ma chủ ở bên rìa chỗ sâu trong tinh không, có vẻ cũng không được bao lâu, với nhân gian mà nói thì ít nhất là mấy chục năm, Trần nguyệt ở bên ngoài chỗ sâu trong tinh không, thời gian trôi nhanh hơn ở nhân gian gấp nhiều lần.
Trần Mục buông eo Khương Phục Tiên ra.
Khương Phục Tiên ôm lấy đầu gối, nàng ta ngồi đối diện với Trần Mục, cười khanh khách nhìn phu quân của chính mình, từ khi nhìn thấy hắn nằm trong nôi cho đến bây giờ hắn đã trở thành cường giả tuyệt thế.
Niềm vui trong mắt nàng ta không che giấu được.
Trần Mục nhắm mắt lại.
Hắn đang cảm nhận kiếm đạo của Trần nguyệt.
Ý thức của Trần Mục nhìn thấy một thanh kiếm, nó xuyên qua năm tháng vạn cổ, thành kiếm kia dài vô tận mang theo vô số kiếm ý, nó chứa đựng năng lượng vô hạn.
Khi ý thức của Trần Mục chạm vào kiếm đạo, thức hải chấn động, linh hồn cũng run rẩy.
Kiếm đạo mang theo sức mạnh to lớn có thể khai thiên lập địa, cho dù là cường giả tuyệt đỉnh cũng phải giữ vẻ cung kính trước kiếm đạo.
Thời kỳ viễn cổ.
Sau khi hợp đạo thì mới là cường giả tuyệt đỉnh.
Nhục thân của Trần Mục đã đạt đến tuyệt đỉnh, tuy rằng có được sức mạnh vị diện cường đại nhưng vẫn không được xem là tuyệt đỉnh chân chính, phải hoàn thành hợp đạo thì cảnh giới mới coi là viên mãn.
Kiếm đạo có thể ban cho Trần Mục lực lượng mạnh mẽ, nếu muốn hợp đạo thì buộc phải có được sự công nhận của kiếm đạo.
Trước kia Kiếm Đế Liễu Trung Nguyên đã từng thử dung hợp kiếm đạo, nhưng ông ta đã thất bại, bây giờ thân mang trọng thương, muốn hồi phục đã rất khó, huống chi là tiếp tục hợp đạo.
Chí Cao Thần của Thần tộc muốn dung hợp kiếm đạo thì cần phải từ bỏ thần vị của mình, hơn nữa còn không chắc có thể thành công, chỉ có Trần Mục là có khả năng thành công.
Trần Mục đang thử kết nối với kiếm đạo, Khương Phục Tiên nhìn dáng vẻ nghiêm túc của hắn thì không khỏi muốn nhéo hắn, nàng ta cố nhịn không quấy rầy hắn.
“Muội muội.”
U Huỳnh đứng ở chỗ cách đó không xa, nằng ta mặc váy dài màu trắng cao quý, cầm chiếc khăn màu trắng nhỏ mỏng, trên mặt đeo mạng che, tà áo bay phấp phới tựa như thần nữ của thiên cung.
Khương Phục Tiên không muốn quấy rầy Trần Mục nên đến bên U Huỳnh: “Không biết tìm ta có chuyện gì?”
“Hội nghị của Thần tộc chí cao không thể không có muội muội, Thái Dương Thần và Hắc Ám Nữ Thần đều đang đợi ngươi, liên quan đến sự xuất hiện của Thần tộc.” U Huỳnh trầm giọng nói.
Khương Phục Tiên nhìn về phía Trần Mục, muốn ở bên cạnh hắn, U Huỳnh che miệng cười nhẹ: “Muội muội, không cần nghĩ nhiều, nơi này là Trần nguyệt, hơn nữa với thực lực của hắn, ta nghĩ không có kẻ đần nào dám trêu chọc hắn đâu.”
“Chuyện của Thần tộc các ngươi giải quyết là được, ta không có ý kiến.” Khương Phục Tiên không thích phiền phức.
U Huỳnh trầm giọng nói: “Trước kia thì có thể, nhưng tình hình bây giờ rất đặc thù.”
Khương Phục Tiên nghe vậy thì theo U Huỳnh đến căn cứ của Thần tộc, phòng hội nghị hình tròn cổ xưa, vốn có chín tôn thần tọa, nhưng giờ chỉ có bốn vị Thần tộc có mặt.
Mạn Đà La dựa vào thần tọa, một tay chống bên mặt, một tay chơi đùa Bỉ Ngạn Hoa hắc sắc.
Chúc Chiếu nhìn thấy Khương Phục Tiên thì cười đứng dậy: “Phục Tiên muội muội, mời ngồi.”
Khương Phục Tiên khẽ gật đầu, sau khi nàng ta và U Huỳnh ngồi xuống, Chúc Chiếu nói với vẻ nghiêm túc: “Sau cuộc xâm lấn của dị tộc, Nhân tộc trỗi dậy, Ma chủ diệt thế, thần đình bị tiêu diệt, chúng ta cần phải đoàn kết lại.”
Mạn Đà La chế giễu nói: “Ai quan tâm Thần tộc có gì khác hay không, không thể trở về ngày xưa được nữa.”
U Huỳnh cười híp mắt lắc đầu: “Vậy thì không chắc, ta cảm thấy Phục Tiên muội muội rất thích hợp dẫn dắt Thần tộc chúng ta trở lại đỉnh phong.”
Mạn Đà La nhướng mày, Chúc Chiếu gật đầu, hắn ta nhìn sang Khương Phục Tiên, trịnh trọng nói: “Chúng ta có thể hỗ trợ ngươi trở thành tân Thần Đế.”
“Không có hứng thú.”
Khương Phục Tiên hờ hững lắc đầu.
Nàng chỉ muốn ở cùng với Trần Mục.
Mạn Đà La không nhịn được bật cười thành tiếng: “Ta nhớ trước kia Thần tộc lựa chọn Thần đế điều kiện vô cùng đơn giản, chỉ cần là kẻ mạnh nhất là có thể làm Thần Đế.”
“Phục Tiên, nếu như ngươi có thể làm Thần Đế, vậy thì phải cảm tạ Trần Mục.” Đôi mắt đẹp của Mạn Đà La khẽ híp lại, có ý chế nhạo.
Khương Phục Tiên không bị chọc giận, khuôn mặt nàng ta không chút biểu cảm nhìn sang Mạn Đà La: “Ta không có hứng thú với danh xưng Thần Đế, nếu như ngươi có hứng thú, ta ủng hộ.”
Khóe miệng Mạn Đà La nhếch lên: “Thái Dương Thần, đã nghe thấy chưa, vẫn là muội muội ta hiểu chuyện, muội ấy nguyện ý hỗ trợ cho ta, muội phu ta chắc chắn cũng vậy.”
Chúc Chiếu trầm giọng nói: “Phục Tiên, nguy cơ vẫn chưa được loại trừ, thế giới này cần một tiếng nói duy nhất, cần có người truyền lệnh cho thiên hạ.”
U Huỳnh nói phụ họa: “Phục Tiên muội muội, ngươi là Quang Minh Nữ Thần của Thần tộc, phu quân ngươi là tu tiên giả mạnh nhất, vị trí Thần Đế không có ai phù hợp hơn ngươi.”
“Ta không có hứng thú, nếu như các ngươi muốn ta làm Thần Đế vậy thì miễn bàn.” Khương Phục Tiên đứng dậy, không dễ gì nàng ta mới trút bỏ được gánh nặng của tông chủ.
“Đợi đã!”
Chúc Chiếu lắc đầu thở dài, trầm giọng nói: “Nếu đã như vậy, thế thì chúng ta không ép buộc ngươi, chỉ là vẫn còn chuyện khác muốn bàn bạc với Phục Tiên muội muội.”
U Huỳnh mỉm cười lên tiếng: “Muội muội, ngươi với Trần Mục là phu thê, hẳn là hắn sẽ nguyện ý giao sức mạnh vị diện cho ngươi, dù sao đó cũng là lực lượng thuộc về Thần tộc chúng ta.”
Mạn Đà La không khỏi lộ ra vẻ mặt chế giễu: “Ai lại ngốc đến mức chắp tay nhường lại lực lượng của chính mình, ngươi cho rằng Trần Mục có thể đi đến ngày hôm nay sẽ ngu ngốc như thế sao?”
Khương Phục Tiên lạnh lùng nói: “Ta cảnh cáo các ngươi, đừng mơ tưởng đến lực lượng của phu quân ta.”