Bây giờ Trần Mục không có năng lực nghịch thiên đổi mệnh, hắn chỉ có thể lắc đầu thở dài, tỏ vẻ tiếc nuối.
Thủy Kỳ Lân cười nói: “Mấy lão già chúng ta đã nói với nhau rồi, muốn đi theo ngươi.”
Trần Mục nghe vậy thì cười nói: “Ta đã thành lập Tiêu Dao Minh ở Tiên giới, các vị tiền bối nếu như không chê thì có thể đến nhận chức trưởng lão.”
Liễu Trung Nguyên cười lớn: “Tiêu Dao Minh, được thôi, lão phu đang lo không có nơi dưỡng lão đây.”
Thủy Kỳ Lân và Khuyển Hoàng đều đồng ý đến Tiêu Dao Minh làm trưởng lão, Trần Mục vui mừng khôn xiết, những người này đều là cường giả đỉnh tiêm, dõi mắt khắp thiên kia cũng chỉ có Thần tộc là có thể chống chọi được, các thế lực khác đều không phải là đối thủ.
Phật Đà Tịnh Trần chắp hai tay trước ngực, cung kính nói: “Tiểu hữu, trên người ngươi có phật quang, nhất định là do phật tử lưu lại, không biết hiện giờ hắn thế nào rồi?”
“Kim Thiền đang ở Tiêu Dao Minh.”
“Vậy bần tăng cũng đến Tiêu Dao Minh.”
Trần Mục thấy bốn vị cường giả đỉnh tiêm có ý định gia nhập Tiêu Dao Minh, hắn nhìn sang Khương Phục Tiên, trên mặt mang theo vui mừng, Tiêu Dao Minh sau này sẽ cường đại không gì sánh bằng.
Chúc Chiếu và U Huỳnh bước đến, hai bọn họ đều rất trẻ tuổi: “Trần huynh, đa tạ giúp đỡ.”
Trần Mục gật đầu: “Việc nên làm, đây là kết quả cho sự nỗ lực của mọi người.”
Phong ấn Ma chủ là trách nhiệm của hắn, nếu như không có mấy người Chúc Chiếu thì Trần Mục không thể thành công.
U Huỳnh cười duyên nói: “Trần huynh, chúc mừng ngươi nắm giữ được kiếm đạo, cỗ lực lượng này cực kỳ mạnh, nếu như ngươi không để ý thì có thể giao sức mạnh vị diện cho Phục Tiên muội muội...”
“Im miệng!”
Trong mắt Khương Phục Tiên mang theo hàn ý.
Trần Mục không hề để ý: “Sư tỷ, nếu như nàng cần cỗ lực lượng này, ta có thể cho nàng.”
U Huỳnh và Chúc Chiếu đều ngây ra, mấy người Thủy Kỳ Lân cũng bị chấn động, sức mạnh vị diện lại chẳng phải chuyện đùa, ánh mắt của Trần Mục rất nghiêm túc.
Khương Phục Tiên trừng mắt với Trần Mục, khuôn mặt đẹp đỏ lên, dùng niệm lực truyền âm nói: “Phu quân, sư tỷ là nữ nhân của chàng, chàng phải dùng cỗ lực lượng này để bảo vệ ta.”
Trần Mục nhìn vào mắt của Khương Phục Tiên, nặng nề gật đầu: “Sư tỷ, ta sẽ.”
Chúc Chiếu trầm giọng nói: “Chắc hẳn các ngươi có thể cảm nhận được Thiên Đạo biến mất, thế giới sẽ nhanh chóng hỗn loạn, chỉ có dựa vào sức mạnh của thần đình mới có thể thiết lập lại trật tự.”
Trần Mục tất nhiên biết được sau khi thiếu nữ tóc vàng biến mất, cấm chế của thiên địa bắt đầu suy yếu, Tiên giới và nhân gian dần dần cách xa nhau, trật tự quy tắc ban đầu cũng bắt đầu tan biến: “Xây dựng lại thần đình thì có thể, nhưng ta sẽ giám sát các ngươi.”
Hắn có được sức mạnh vị diện, nhưng không phải là sức mạnh vị diện hoàn chỉnh, không có năng lực thiết lập lại trật tự một mình, cũng không thể tự mình ra tay hô mưa gọi gió, những việc vặt này giao cho thần đình ngược lại rất thích hợp.
Trần Mục suy nghĩ một hồi rồi đề nghị: “Thần tộc phái cường giả cai quản trật tự thiên địa, Nhân tộc thờ phụng Thần tộc, cho hương hỏa mà các ngươi muốn, Tiêu Dao Minh phụ trách giám sát, các ngươi thấy thế nào?”
Chúc Chiếu và U Huỳnh không có tư cách mặc cả, bọn họ vốn mướn Khương Phục Tiên trở thành Thần Đế, nhưng kế hoạch thất bại, chỉ đành hợp tác với Trần Mục.
Trật tự quy tắc bây giờ vẫn có thể vận hành trong thời gian rất dài, vì vậy cũng không cần gấp gáp.
Trần Mục dự định một thời gian nữa sẽ tổ chức đại hội ở Tiên giới, đến lúc đó sẽ bàn bạc về các chi tiết cụ thể, bây giờ hắn chỉ muốn mang Phục Tiên lão bà về nhà.
Hắn dùng ý niệm mở ra thông đạo không gian, có thể đi thẳng đến thông đạo không gian của Tiên giới, rất nhiều tu tiên giả lớn tuổi canh giữ ở Trần nguyệt cuối cùng cũng có thể trở về quê hương.
Mấy người Thủy Kỳ Lân cũng thuận đường quay về.
Đám người Chúc Chiếu không đi đến Tiên giới mà phải tiến đến Tiên giới để xây dựng lại thần đình.
Trần Mục nhìn sang Khương Phục Tiên: “Nương tử, có muốn mời nhạc phụ và nhạc mẫu về thăm nhà chút không.”
Khương Phục Tiên khẽ lắc đầu, nở một nụ cười xinh đẹp: “Không vội, chúng ta về thăm nhà trước, sau này lại để phụ mẫu đến Trần gia làm khách.”
“Đã không về Trần gia một thời gian dài như thế rồi, cũng không chuẩn bị quà vật gì cho cha nương.”
“Nàng quay về chính là món quà tốt nhất.”
Trần Mục nắm lấy tay của Khương Phục Tiên, mười ngón tay hai người đan vào nhau, nhìn nhau mỉm cười, cuối cùng bọn họ đi vào thông đạo không gian rồi biến mất ở Trần nguyệt.
Bắc Hoang, Trần gia.
Sáng sớm, ánh mặt trời rạng rỡ.
Trần Mục dẫn Khương Phục Tiên trở về nhà, trong viện tử hoa cỏ tươi tốt, hồ nước trong suốt thấy đáy, chỗ này được quét dọn thường xuyên, không có thay đổi gì nhiều.
Khương Phục Tiên nhìn về phía đỉnh núi cách đó không xa, nhẹ giọng nói: “Dao Dao đáng yêu thật, không ngại gió thổi nắng cháy, thích bế quan ở trên núi.”
Đây đều là học theo Trần Mục.
Trên đỉnh núi.
Trần Dao có một cảm giác đặc biệt, nàng ta mở mắt nhìn về phía đình viện của Trần Mục, vừa nhìn đã thấy Khương Phục Tiên đang mỉm cười vẫy tay với nàng ta.
Trần Dao ngây ra trong chốc lát, sau đó khuôn mặt tràn đầy vui mừng, phấn khích gọi: “Phục Tiên tỷ.”
Tiểu Hắc đang ngủ nướng bị đánh thức, nó dụi dụi mắt sau đó kêu meo meo.
Trần Dao đi đến đình viện của ca ca, bước đến trước mặt Khương Phục Tiên, nhiệt tình nắm lấy tay nàng ta: “Phục Tiên tỷ tỷ, có thể gặp được tỷ thật là tốt.”
“Dao Dao, có thể nhìn thấy muội, Phục Tiên tỷ tỷ cũng rất vui.” Khương Phục Tiên tươi cười rạng rỡ.
“Phục Tiên tỷ!”
Người chưa nhìn thấy, tiếng đã truyền tới trước.
Trần Dĩnh xông vào đình viện, làn váy lửa của nàng ta bay phấp phới, trực tiếp ôm lấy Khương Phục Tiên, làm nũng trong lòng nàng ta, Trần Mục nhìn thấy lại ghen tị.
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch vui mừng lắc lư cái đuôi.
Trần Mục biết có thể hắn rời khỏi một thời gian rất ngắn, nhưng ở nhân gian đã trôi qua sáu mươi năm, cho dù là đối với tu tiên giả thì cũng là khoảng thời gian rất dài.
“Phu quân, chúng ta đi thăm cha nương trước.”
“Được, đúng lúc mấy đại bá cũng có mặt.”