Trần Mục dẫn Khương Phục Tiên đi đến đình viện của phụ mẫu, Đại Tráng chạy ra nghênh đón đầu tiên.
Phu phụ Trần Nghiêm và phu phụ Trần Uy đang chơi mạt chược trong viện tử, trò này là do Trần Mục dạy họ, thường ngày không có chuyện gì làm thì có thể chơi giết thời gian.
“Phục Tiên.”
Đường Uyển kích động đứng bật dậy.
“Nương, nhiều năm như vậy mới về thăm ngài, trở về cũng không chuẩn bị quà gì.”
“Phục Tiên, không cần phải xin lỗi, cũng không cần chuẩn bị quà vật, chúng ta là người nhà, ngươi ở bên ngoài rất vất vả, là tại chúng ta không giúp được cho ngươi.”
Đường Uyển nói một hồi rồi lại khóc.
Khương Phục Tiên lấy khăn tay lau nước mắt cho bà, mọi người đều biết Đường Uyển đang rất vui.
Trần Nghiêm vỗ mạnh vào vai Trần Mục: “Tiểu tử ngoan, không làm phụ thân thất vọng.”
“Ha ha ha.”
“Cha, đại bá, đại nương...”
Khương Phục Tiên hành lễ với các trưởng bối của Trần gia, Trần Nghiêm và phu phụ Trần Uy vui vẻ gật đầu.
Trần Uy vui mừng nói: “Dĩnh Dĩnh, ngươi đi thông báo bảo mấy đứa Trần Hạo về nhà, bây giờ Tiểu Mục và Phục Tiên đã quy về, Trần gia chúng ta phải tụ họp với nhau.”
“Được ạ, đại bá.”
“Dĩnh Dĩnh, ta đi đón bọn họ trở về.”
Bây giờ Trần Mục có thể lên trời xuống đất trong nháy mắt, Trần Dĩnh cười duyên nói: “Muội dẫn Phục Tiên tỷ tỷ đến sân tập võ, gia gia và Tiểu Di đang ở đó.”
Khương Phục Tiên gật đầu cười nhẹ, trở về chắc chắn phải đi thăm hỏi gia gia, Trần Dĩnh và Trần Dao đi hai bên nàng ta, mấy người Đường Uyển đều đi theo phía sau.
Sân tập võ của Trần gia.
Trên lôi đài rộng lớn, Trần Thiên Nam đang luyện kiếm với tiểu cô nương chừng sáu bảy tuổi.
“Gia gia, Tiểu Di.”
Nghe thấy tiếng gọi của Trần Dĩnh, hai người trên lôi đài ngừng luyện kiếm, Trần Thiên Nam nhìn thấy Khương Phục Tiên về nhà thì vui vẻ nói: “Phục Tiên.”
“Gia gia.”
Khương Phục Tiên cung kính gật đầu.
“Tiểu di.”
Cô gái nhỏ ôm lấy Trần Dao, cô bé còn nhìn trộm Khương Phục Tiên, có chút ngượng ngùng.
Trần Dao khẽ cười nói: “Phục Tiên tỷ, đây là nữ nhi của đại tỷ, Tần Di, phụ thân con bé là Tần Hàn Lâm đang ở Hắc Thạch thành cùng đại tỷ, sẽ nhanh chóng quay về.”
Trần Uy tự mình đến Hắc Thạch thành gọi bọn họ.
Khương Phục Tiên xoa nhẹ đầu Tần Di, nàng ta nhớ Trần Hi rất sợ kết hôn, Trần Dĩnh nhắc nhở nói: “Tiểu Di, ngươi phải gọi là tam cữu mẫu.”
“Tam cữu mẫu.”
Tần Di có chút thẹn thùng.
Trần Mục đến Huyền Kiếm tông thì gặp Bạch Thanh Hoan đầu tiên, nàng ta đã phá vỡ gông cùm Thiên Tiên, đặt chân vào cảnh giới Chân Tiên, giờ đã lui về hậu đài.
Trong rừng cây, Bạch Thanh Hoan nhìn Trần Mục đột nhiên xuất hiện, hoàn toàn không nhìn ra cảnh giới của hắn: “Xem ra cả đời này ta cũng chẳng thể đuổi kịp ngươi.”
Trần Mục cười chào hỏi: “Bạch tỷ, xem ra hiện giờ ngươi rất nhàn rỗi nhỉ.”
“Cũng tạm, bây giờ ta đã giao lại tông môn cho Tạ Nhã và Trần Hạo, cuộc sống cũng khá nhàn hạ.”
“Một thời gian nữa sẽ mời ngươi uống rượu.”
“Được thôi.”
Bạch Thanh Hoan không biết là thật hay giả.
Trần Mục đi đến chỗ ở của Trần Hạo và Tạ Nhã, là cung điện ở chỗ cao nhất của Huyền Kiếm tông: “Nhị ca, Tạ Nhã tỷ, ta đến thăm hai người đây.”
Trần Hạo nghe thấy giọng nói thì phấn khích nhanh chóng đi ra, sau mấy chục năm khổ luyện, cuối cùng hắn ta đã đạt đến cảnh giới Kiếm Hoàng, bây giờ là trưởng lão của Huyền Kiếm tông, Tạ Nhã cũng theo sau đi ra, cảnh giới của nàng ta đã là cường giả Kiếm Thánh, nàng ta là tông chủ của Huyền Kiếm tông, trừ việc có thiên phú dị bẩm thì còn nhờ có Trần gia nên nàng ta được hưởng tài nguyên quý hiếm, tiến vào cảnh giới một cách thần tốc.
“Tam đệ.”
“Nhị ca.”
“Tiểu Mục.”
“Tạ Nhã tỷ.”
Hai huynh đệ ôm choàng nhau.
Trần Mục vui vẻ nói: “Phục Tiên đã trở về, đặc biệt đến gọi hai người về nhà ăn mừng.”
Trần Hạo cũng mừng thay Trần Mục: “Tốt quá, nhưng đám Trần Đồng và Trần Tô chạy đến Tiên giới chơi rồi, chúng ta không biết hai đứa nó ở chỗ nào.”
Tạ Nhã cũng lắc đầu bất lực, cảnh giới của Trần Đồng và Trần Tô còn cao hơn bọn họ.
Hai đứa trẻ này từ nhỏ đã được ăn tài nguyên quý hiếm, tu vi rất cao, cộng thêm việc cấm chế của thiên địa yếu đi, chúng rất dễ dàng Kiếm Khai Tiên Môn ở nhân gian.
“Yên tâm đi, ta đi đón bọn chúng.” Trần Mục đưa phu phụ Trần Hạo quay về, sau đó đến cung điện ở chỗ sâu trong Yêu vực tìm phu phụ Trần Hãn.
Trong hoa viên của cung điện, Trần Hãn kinh ngạc kêu lên: “Tam ca, ngươi trở về rồi.”
Trần Mục gật đầu: “Ta và Phục Tiên vừa về nhà, đặc biệt đến mời hai người về nhà ăn mừng.”
Sở Vũ dẫn theo cậu bé chừng hai ba tuổi đi đến bên cạnh Trần Mục: “Ngang Nhi, mau gọi tam thúc.”
“Tam thúc.”
“Ta tên Trần Ngang.”
Trần Ngang nói chuyện với giọng sữa, dáng vẻ rất đáng yêu, được thừa hưởng những ưu điểm của Sở Vũ.
Trần Mục thích trẻ con, hắn ngồi xổm xuống véo nhẹ khuôn mặt nhỏ của Trần Ngang: “Thật đáng yêu.”
“Gia gia của Tiểu Vũ ở Yêu vực, mỗi năm chúng ta đều sẽ qua đây ở một thời gian.”
“Sở lão tiền bối, nếu không ngại thì cùng ta đến Bắc Hoang ở lại vài ngày, sẽ rất náo nhiệt.”
Sở Tây Phong cũng đang ở trong hoa viên, ông ta thoải mái nói: “Để sau này đi, ở Yêu vực ta còn có chuyện phải giải quyết, các ngươi quay về trước đi.”
“Vậy được.”
Mấy người Trần Mục chớp mắt đã xuất hiện ở sân tập võ của Trần gia, địa thế chỗ này rộng lớn, lúc gia tộc tụ họp trò chuyện cũng đều thích đến đây, Trần Dao và Trần Dĩnh cùng ở bên cạnh Khương Phục Tiên.
Hai tỷ muội rất thích Khương Phục Tiên.
Đường Uyển không rời khỏi Khương Phục Tiên nửa bước.
Khương Phục Tiên chủ động chào hỏi các huynh đệ Trần gia, Sở Vũ bắt lấy cánh Trần Hãn, kích động nói: “Là Khương tông chủ.”
“Xin chào.”
Khương Phục Tiên đưa tay ra.
Sở Vũ vui vẻ bắt tay với nàng ta.
Tần Di dẫn Trần Ngang vào trong núi chơi, có Đại Tráng đi theo, mọi người đều không lo lắng.
Mấy người Trần Hi về nhà chậm hơn đám người Trần Mục rất nhiều, bên cạnh nàng ta còn có một thanh niên dáng vẻ thư sinh, hào hoa phong nhã, trông có vẻ rất nho nhã.
“Tiểu Mục, Phục Tiên tỷ.”
Trần Hi nhiệt tình giới thiệu: “Đây là phu quân của ta, Tần Hàn Lâm, chàng ấy là trạng nguyên của Yến quốc, còn là người mà Lang Nguyệt giới thiệu cho ta.”
Yến Lang Nguyệt bây giờ là nữ vương của Yến quốc, nàng ta vẫn thường đến Trần gia giúp đỡ, cho dù hiện giờ đã là nữ vương nhưng vẫn coi mình như nữ hầu của Trần gia.