Tần Hàn Lâm hơi căng thẳng, Trần Mục chủ động vỗ vai hắn ta: “Tần huynh, không muốn được rượu mừng của hai người, hôm nay phải uống thêm hai
ly.”
“Được.”
Tay Tần Hàn Lâm đang run.
Trần Hi che miệng cười vui: “Tiểu Mục, Hàn Lâm không biết uống rượu, hay là uống trà đi.”
Tu vi của Tần Hàn Lâm vốn không cao, căn cốt cũng rất bình thường, nhưng dáng dấp điển trai: “Vậy thì lấy trà thay rượu, chúng ta cũng uống hai ly.”
“Được được được.”
Tần Hàn Lâm vốn rất biết nói chuyện, nhưng bây giờ hắn đang hồi hộp, chỉ có thể ngượng ngùng gật đầu.
“Tam ca, cha ta đâu?”
Thất Thất chạy tới ôm lấy đùi Trần Mục, nàng ta chớp chớp mắt, vẻ mặt Trần Mục nghiêm trọng: “Đợi lát nữa ta dẫn ngươi đi tìm ông ấy.”
“Được ạ!”
Thất Thất lắc cái đuôi nhỏ.
Tiểu Côn cũng bơi qua, đôi mắt to nhìn chăm chăm vào Trần Mục đầy vẻ mong đợi: “Lão đại?”
Trần Mục vuốt nhẹ đầu của Tiểu Côn, hắn muốn lừa nó nhưng không thể lừa được cả đời: “Phụ thân của ngươi đã anh dũng hy sinh trong trận chiến với Ma chủ.”
Tiểu Côn không nói gì, nước mắt nó lăn dài, Tiểu Thất nhảy lên lưng Tiểu Côn, vuốt nhẹ đầu nó: “Côn Tử ngươi đừng khóc, sau này cha ta chính là cha ngươi.”
“Cha ngươi cũng chẳng phải là cha ta.”
“Vậy sau này ta gả cho ngươi là phải rồi.”
“Thật sao?”
“Thật đấy.”
Sau khi được Tiểu Thất an ủi, Tiểu Côn không khóc nữa, Trần Mục dẫn bọn họ đến Tiên giới.
Vũ Châu, Quang Minh thành.
Trong thành phồn hoa náo nhiệt, ngoài thành có rất nhiều bách tính đang sinh sống, nơi này là chỗ nhộn nhịp nhất Tiên giới, cường giả trở về từ Trần nguyệt đều được Trần Mục đưa đến đây, lập tức càng thêm náo nhiệt.
Trần Mục không cảm nhận được khí tức của Sở Sở, thậm chí còn không cảm ứng được sự tồn tại của nàng ta.
Tổng bộ Tiêu Dao Minh.
Cuối cùng Thất Thất cũng được gặp phụ thân.
Trong mắt Thủy Kỳ Lân rơm rớm nước mắt: “Tiểu Thất, là cha có lỗi với ngươi, phong ấn ngươi lại một mình.”
Thất Thất kéo Tiểu Côn: “Cha, không sao cả, đây là Tiểu Côn, sau này ta phải gả cho hắn.”
Thủy Kỳ Lân biết đây là nhi tử của Côn Bằng, ông ta vỗ nhẹ đầu Tiểu Côn, nói với ý sâu xa: “Được lắm, cha ngươi rất giỏi đấy.”
Trần Mục còn nhìn thấy Trần Đồng và Trần Tô ở tổng bộ Tiêu Dao Minh, hai người kích động chạy qua: “Tam thúc, chúng ta đều đang ngóng trông người trở về.”
Mặc dù Trần Đồng và Trần Tô đến Tiên giới, nhưng với sức lực của bọn họ thì không thể rời khỏi Tiên giới, dù cấm chế ở đây suy yếu cũng không phải là thứ bọn họ có thể mở ra được.
Nghe nói Tiêu Dao Minh là do Trần Mục thành lập nên Trần Tô và Trần Đồng đã đến Tiêu Dao Minh, bọn họ đã sống ở đây một thời gian rất dài.
Trần Mục tự nhiên cũng hiểu được những chuyện này, hắn choàng tay qua vai hai người: “Sau này đừng chạy lung tung nữa, mấy người gia gia đều rất nhớ các ngươi.”
“Ừm ừm.”
Tỷ đệ Trần Tô liên tục gật đầu.
Mấy người Thủy Kỳ Lân muốn ở Tiên giới tu dưỡng, Tiểu Thất và Tiểu Côn cũng ở lại Tiêu Dao Minh cùng ông ta, Trần Mục dẫn Trần Tô và Trần Đồng quay về Trần gia.
Chuyện của Tiêu Dao Minh Trần Mục định một thời gian nữa mới xử lý, hắn muốn đoàn tụ trước.
Sau khi đám Trần Tô quay về, Trần gia càng thêm sôi nổi, mọi người ngồi lại quanh sân tập võ, Tần Di và Trần Ngang cũng bị phụ mẫu bọn chúng tóm về.
Mọi người kể về những chuyện đã xảy ra mấy năm nay, Trần Mục đẩy Trần Dĩnh ra, hắn ngồi xuống bên cạnh Khương Phục Tiên, vòng tay qua vòng eo mềm mại của nàng ta.
Trần Dĩnh nắm tay lại đấm nhẹ vào vai Trần Mục, nàng ta bĩu môi, Trần Ngang lon ton chạy tới, đôi mắt to sáng ngời: “Tiểu cô, ta muốn ôm ôm.”
“Cô cô ôm.”
Trần Dĩnh thương đám tiểu bối của Trần gia nhất.
Nàng ta thường xuyên chăm sóc Trần Ngang và Tần Di.
Trần Hạo thấy vệ thì nói đùa: “Ngang Ngang, đã lớn vậy rồi mà còn đòi ôm có ngại không, tam thúc ngươi lúc bằng tuổi ngươi đã bắt đầu ra trận giết địch rồi.”
Trên mặt Trầm Ngang đầy vẻ uất ức.
Mọi người nhìn thấy thì ha ha cười lớn, Trần Dĩnh véo khuôn mặt nhỏ của Trần Ngang: “Nhị thúc đùa với ngươi thôi, Ngang Ngang nhà chúng ta sau này cũng sẽ là người tai to mặt lớn.”
Tần Di ngồi giữa Trần Hi và Tần Hàn Lâm.
Trần Hi nhỏ giọng nói: “Di Di, trước kia nương từng thay tã cho tam cữu ngươi, nhìn hắn lớn lên, ngươi cũng phải thân thiết với tam cữu.”
“Vâng.”
Tần Di có chút ngượng ngùng.
Cô bé chỉ dám lặng lẽ nhìn Trần Mục.
Trần Tô và Trần Đồng đang đấm bóp vai cho Trần Uy và Từ Yến, hai đứa chúng rất hiếu thảo.
Trần Uy lắc đầu cười nhẹ: “Hai đứa các ngươi vẫn nên đi bóp vai cho tằng tổ, chúng ta không cần.”
“Được ạ.”
Trần Đồng lập tức đi ra sau lưng Trần Thiên Nam.
Trần Thiên Nam liên tục xua tay: “Thân thể gia gia rất cường tráng, Tiểu Đồng, ngươi mau ngồi xuống đây.”
“Không sao, tằng tổ, ngài cứ nghỉ ngơi đi, ta dùng bí thuật bóp vai rất tốt cho thân thể.”
“Ha ha ha, vậy được rồi.”
Trần Hạo nhìn dáng vẻ hiếu thảo của Trần Tô và Trần Đồng, trong lòng cũng vô cùng tự hào.
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch nằm bên chân Trần Mục.
Diễn võ trường náo nhiệt ấm áp, Khương Phục Tiên dựa vào trong lòng Trần Mục tắm nắng, rất ấm áp.
Trần Mục hôn nhẹ Khương Phục Tiên: “Nương tử, hài tử của chúng ta sau này chắc chắn sẽ rất hạnh phúc, nó có nhiều ca ca tỷ tỷ chơi cùng như thế.”
“Đúng vậy.”
Khương Phục Tiên gật đầu cười nhẹ.
Hiện giờ thiên địa vẫn chưa ổn định hoàn toàn, Trần Mục và Khương Phục Tiên không vội sinh hài tử.
“Phu quân, ta đi chuẩn bị bữa trưa.”
“Được, nương tử, ta giúp nàng.”
Trần Mục và Khương Phục Tiên đứng dậy: “Gia gia, ta và Khương Phục Tiên đi chuẩn bị bữa trưa, mọi người cứ trò chuyện tiếp.”
Trần Thiên Nam hiền từ gật đầu, Sở Vũ và Tạ Nhã nhanh chóng đứng dậy, Trần Hi cũng muốn đi giúp đỡ.
Trần Mục nghiêm túc nói: “Đại tỷ, mọi người nghỉ ngơi cho tốt, để ta và Phục Tiên lộ ngón nghề.”
Đám người Sở Vũ nhìn nhau mỉm cười, để lại cho bọn họ thời gian riêng tư.
Trong phòng bếp.
Khương Phục Tiên buộc tạp dề màu trắng vào.
Trần Mục chuẩn bị nguyên liệu và xử lý nguyên liệu, Khương Phục Tiên phụ trách chế biến, phu thê kết hợp làm việc không mệt mỏi, bọn họ phối hợp rất ăn ý.