Vị Hôn Thê Của Ta Là Kiếm Thánh (Bản Dịch Full)

Chương 749 - Chương 749: Trần Gia Đoàn Tụ (3)

Chương 749: Trần Gia Đoàn Tụ (3)

Trong phòng bếp không có nhiều nguyên liệu bởi vì mọi người đều rất ít ăn cơm, Trần Mục bắt lấy con cá lớn màu vàng qua không trung, nháy mắt đã xử lý xong đưa qua cho Khương Phục Tiên.

Khương Phục Tiên bỏ cá vào trong nồi, cách khoảng không dùng thần lực tăng thêm nhiệt, thành nồi chiên không dầu thật sự, cả con cá đều trở nên vàng giòn, cộng thêm nước chấm chua ngọt mà nàng ta nấu, món cá vàng chua ngọt thơm ngon đẹp mắt đã chế biến xong.

Trần Mục dùng quy tắc thời gian để khi món ăn này mang lên bàn vẫn giữ được hương vị ban đầu.

Khương Phục Tiên không chỉ chế biến thức ăn mà còn làm đĩa hoa quả và món ngọt tráng miệng, ngay cả nước trái cây và rượu cũng được làm tại chỗ, cả bàn ăn được hoàn thành cùng một lúc.

“Phu quân, ăn thử bánh ngọt ta làm xem.” Khương Phục Tiên cầm miếng bánh nóng hổi bằng những ngón tay mảnh khảnh.

Trần Mục nếm thử bánh ngọt do Khương Phục Tiên làm, là hương vị của hạnh phúc, hắn còn mút ngón tay ngọc bích của nàng ta, giúp nàng ta dọn sạch chút đường sót lại trên ngón tay.

“Mùi vị rất ngon.”

“Nương tử nhà ta càng ngon hơn.”

Khóe miệng Khương Phục Tiên tràn đầy hạnh phúc.

Trần Mục di chuyển tất cả món ăn đến tổ trạch cùng lúc, cái bàn tròn này rõ ràng không đủ chỗ cho bọn họ ngồi, nhưng vẫn còn một cái bàn nhỏ, Trần Đồng và Trần Tô ngồi vào chỗ của trẻ con, vừa vặn chăm sóc cho Tần Di và Trần Ngang.

Tất cả người nhà đều ngồi vào đông đủ, còn sôi nổi hơn lúc náo nhiệt nhất trước kia, mọi người đều nhìn Trần Thiên Nam, Trần Thiên Nam thấy nhiều người nhà như vậy, niềm vui trong lòng tràn cả ra ngoài: “Để chúc mừng Phục Tiên trở về và cả sự đoàn tụ của mọi người, chúng ta hãy cạn chén.”

“Được, cạn chén.”

“Cạn chén! Cạn chén!”

Trần Đồng đứng dậy nâng chén rượu lên.

Trần Ngang gãi đầu, lẩm bẩm nói: “Đại tỷ, ta cũng muốn cạn chén.”

Trần Tô lắc lắc đầu: “Trẻ con không thể uống rượu, ta rót nước trái cây cho ngươi.”

“Đại tỷ, ta cũng muốn uống nước trái cây.”

Thường ngày Tần Di chưa từng uống nước trái cây.

Đường Uyển liên tục khen ngợi: “Vẫn là Phục Tiên biết nấu ăn, hương vị thật sự ngon tuyệt vời.”

“Nương, nếu như người thích thì sau này ta có thể thường xuyên làm cơm cho người.” Khương Phục Tiên cũng không ngại phiền, dù sao cũng làm rất nhanh là xong.

Đường Uyển lại lắc đầu liên tục: “Không cần, một năm được ăn một bữa như thế này là đủ rồi.”

“Ha ha ha.”

Trần Mục ăn cơm miếng lớn, uống rượu ngụm lớn, đồ ăn do lão bà của mình làm tất nhiên là phải ăn nhiều một chút.

“Tần huynh, ta kính ngươi hai chén.”

Trần Mục chủ động cầm chén rượu lên.

Tuổi của Tần Hàn Lâm nhỏ hơn Trần Mục rất nhiều, từ nhỏ hắn ta đã nghe truyền thuyết về Trần Mục mà lớn lên, có chút không chân thực, hắn ta run rẩy cầm cái chén lên: “Mời.”

Trần Hi nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của hắn ta thì không nhịn được che miệng cười trộm, sau khi Tần Hàn Lâm uống với Trần Mục hai chén thì tự nhiên hơn rất nhiều, Trần Hạo cũng cười nâng chén: “Tam đệ, ta cũng uống với ngươi hai chén.”

“Được thôi!”

Trần Mục nâng chén rượu lên uống rượu với Trần Hạo.

Bọn họ đều muốn không khí sôi nổi, tự nhiên sẽ không làm hỏng chuyện uống rượu, Trần Dĩnh tò mò nói: “Phục Tiên tỷ tỷ, hai người định khi nào thì sinh hài tử?”

Khương Phục Tiên và Trần Mục đã ở chung nhiều năm, loại chuyện sinh hài tử này còn phải xem vận may: “Chúng ta vẫn còn chuyện chưa giải quyết, đợi xử lý xong lại tính.”

Trần Dao nói đùa: “Nương muội rất trông chờ tôn tử, hai người phải cố lên nhé.”

Đường Uyển vỗ nhẹ cánh tay Trần Dao, bà không muốn vì mình mà làm khó mấy người Khương Phục Tiên.

“Phu quân, đã nghe thấy chưa?” Khương Phục Tiên nháy mắt với Trần Mục, sau đó bọn mỉm cười hiểu ý.

Bữa trưa kết thúc.

Món ăn đều được ăn hết.

Trần Ngang vuốt cái bụng nhỏ: “No quá.”

Sau khi ăn uống no say, mọi người tiếp tục trò chuyện trong tổ trạch, từ những cuộc thảo luận ngắn giữa gia trưởng cho đến thế sự thiên hạ, mãi đến tận đêm khuya bọn họ mới rời đi.

Trần Mục và Khương Phục Tiên quay về đình viện: “Nương tử, có muốn ngâm nước nóng không?”

“Được.”

“Ta đi lấy nước nóng cho nàng.”

Trong phòng, hơi nóng nhanh chóng bốc lên.

Khương Phục Tiên và Trần Mục ngồi ngâm mình trong thùng tắm, đã rất lâu không được thoải mái như vậy: “Nương tử, hôm nay nàng đã vất vả rồi, ta xoa bóp cho nàng.”

“Không vất vả.”

“Vậy cũng phải xoa bóp.”

Trần Mục nắm lấy bàn chân ngọc trắng ngần, nhẹ nhàng nhào nắn xoa bóp, hắn còn dùng vật chất bản nguyên dưỡng ấm cơ thể cho Khương Phục Tiên, cảm giác dịu dàng khiến Khương Phục Tiên rất thoải mái.

Khương Phục Tiên không say mê, khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta bỗng trở nên nghiêm túc, lạnh giọng nói: “Phu quân, đừng lãng phí vật chất bản nguyên, thứ này rất quan trọng với chàng.”

Trần Mục không ngừng tay, vẻ mặt hắn nghiêm túc nói: “Nương tử, nào có quan trọng bằng nàng, vật chất bản nguyên có lợi cho Thần tộc, chúng ta có thể cùng hưởng.”

“Nhưng mà...”

“Ha ha ha... đừng làm rộn...”

Trần Mục dùng phương pháp đặc biệt gãi lòng bàn chân Khương Phục Tiên, nàng ta không nhịn được muốn cười: “Được rồi... được rồi... sư tỷ nghe theo chàng, đừng cù nữa...”

“Nương tử, nàng thật là nghe lời.”

“Hừ, tiểu phu quân đã cứng cánh rồi.”

Trần Mục nhìn Khương Phục Tiên, trong mắt họ là đối phương, bọn họ đều bật cười thành tiếng.

Toàn thân Khương Phục Tiên đều được Trần Mục nhẹ nhàng xoa nắn, sau khi dùng vật chất bản nguyên dưỡng ấm nhục thân, sức lực của nàng ta đã khôi phục đến đỉnh phong, da thịt hiện lên ánh bạc.

“Xoay người lại!”

“Ừm.”

Trần Mục không hỏi tại sao.

Khương Phục Tiên dùng bàn tay mảnh khảnh xoa lưng cho hắn.

Đây gọi là có qua có lại, Trần Mục thoải mái nhắm mắt lại, khuôn mặt đầy vẻ thỏa mãn, thủ pháp của Khương Phục Tiên tuy không điêu luyện nhưng rất để tâm, xoa bóp cũng rất nhẹ nhàng.

Sau khi thoải mái ngâm mình.

Khương Phục Tiên trực tiếp đứng dậy, dáng người kiêu hãnh không chút che giấu, nàng ta ra khỏi thùng tắm, lắc nhẹ đầu, mái tóc bạc mềm mại lập tức được thổi khô.

Ngâm mình xong, hai người chui vào chăn, đêm khuya yên tĩnh, trong chăn rất ấm áp.

Trần Mục ôm lấy Khương Phục Tiên, bốn mắt nhìn nhau, cuối cùng hai người lại vật lộn cùng nhau.

Ánh bình minh xuyên qua cửa sổ lọt vào phòng, trong phòng tràn ngập hơi ấm, trong chăn lại càng ấm áp hơn.

Bình Luận (0)
Comment