Trần Mục ôm lấy Khương Phục Tiên, nhẹ nhàng vuốt ve vòng eo của nàng ta, da thịt trơn mịn sờ vào rất thoải mái.
Bọn họ luận bàn từ tối qua đến sáng sớm, Khương Phục Tiên vừa nằm xuống, khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta phản chiếu màu đỏ của ráng trời, thân thể mềm mại tỏa ra hương thơm, càng lúc càng quyến rũ.
Khương Phục Tiên đột nhiên mở mắt ra, nàng ta nhìn thấy ánh mắt trong suốt của Trần Mục, khóe miệng nở nụ cười hạnh phúc, không nhịn được dùng ngón tay mảnh khảnh chọc vào khuôn mặt tuấn tủ của hắn.
Trần Mục dịu dàng nói: “Nương tử, sao nàng không ngủ thêm lát nữa? Không ngủ được sao?”
Khương Phục Tiên cười tươi như hoa, nhẹ nhàng nói: “Tất nhiên là không phải, phu quân, ta có rất nhiều việc phải làm, chẳng hạn như cùng phu quân quay về thăm Lăng Vân tông, muốn cùng phu quân đi dạo ở nhân gian.”
“Được thôi!”
Trần Mục hiểu Lăng Vân tông có ý nghĩa như thế nào đối với Khương Phục Tiên, nơi đó giống như nhà của nàng ta.
Bọn họ rời giường đi tắm trước, sau đó Trần Mục thành thục giúp Khương Phục Tiên mặc váy áo vào.
Khương Phục Tiên ngồi trước bàn trang điểm, dung mạo nàng ta tuyệt mỹ, trắng nõn hoàn mỹ, không cần phải trang điểm.
Trần Mục đang bện tóc cho nàng ta, trâm bạc cuốn mái tóc dài lên, trông rất đoan trang thanh nhã.
“Xong rồi.”
“Nương tử nhà ta thật xinh đẹp.”
Sau khi Khương Phục Tiên đứng dậy thì chỉnh lại quần áo mà Trần Mục vừa mặc vội, dáng vẻ đức hạnh.
Mở cửa ra, ánh mặt trời rạng rỡ.
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đang “luyện quyền” trong viện tử, nhìn thấy Trần Mục và Khương Phục Tiên thì nhanh chóng chạy đến trước mặt làm nũng, cuộc sống của bọn chúng rất thoải mái.
Trần Hi và Tần Hàn Lâm đến Hắc Thạch thành làm việc, xí nghiệp của gia tộc do phu thê bọn họ phụ trách.
Trần Hạo và Tạ Nhã lên đường trở về Huyền Kiếm tông.
Tạ Nhã là tông chủ, Trần Hạo là trưởng lão của tông môn, bình thường bọn họ đều rất bận rộn, may mà Huyền Kiếm tông cách Trần gia khá gần, bọn họ thường xuyên về nhà thăm trưởng bối.
Phu phụ Trần Nghiêm và phu phụ Trần Uy khá thoải mái, lúc không có việc gì làm họ thường thích chơi mạt chược.
Diễn võ trường.
Trần Đồng và Trần Tô đang dạy Trần Ngang và Tần Di tu luyện, Trần Hãn và Sở Vũ ở bên cạnh nhìn bọn họ, Trần Thiên Nam đang pha trà, ông ta ngồi ở gần đó đắm mình trong ánh mặt trời, nhìn hậu nhân phát triển mạnh mẽ, trong mắt ông ta đầy vẻ tự hào.
Trần Dao là chịu khó nhất, đêm qua sau khi buổi tụ họp kết thúc, nàng ta đã bắt đầu bế quan trên đỉnh núi.
Trần Dĩnh vẫn đang ngủ nướng ở trong phòng.
Khoảng thời gian mà Trần Mục rời khỏi, nàng ta lúc nào cũng không dám ngắm mắt, lo sợ Trần gia sẽ xảy ra chuyện, bây giờ cuối cùng cũng có thể thả lỏng nghỉ ngơi, ngủ từ tối qua đến bây giờ.
Bọn họ đã nói trước với người trong nhà sẽ đi đến Lăng Vân tông, hai người xuất hiện ở Ngạo Kiếm phong, giữa núi ánh mặt trời vừa vặn, cây cỏ xanh tươi.
Khương Phục Tiên kéo cánh tay Trần Mục, hai người đi bộ từ chân núi đến động phủ ở lưng chừng núi.
Trần Mục lấy ra hai chiếc ghế tựa từ trong động phủ, hắn và Khương Phục Tiên nằm trong rừng trúc giống như lúc trước, tận hưởng làn gió nhẹ giữa núi, đắm mình trong ánh mặt trời.
“Thật dễ chịu.”
Khương Phục Tiên nhẹ nhàng thì thầm.
Hai người nằm nghiêng ngắm nhìn đối phương.
Sau khi nghỉ ngơi nửa canh giờ trong rừng trúc, Khương Phục Tiên đứng dậy, nàng ta và Trần Mục đi đến Tử Dương phong, nơi này là chỗ ở của tông chủ, xung quanh rất yên tĩnh, các đệ tử tiểu bối đều không dám tới gần, nơi đây đã trở thành cấm địa.
Triệu Phi Yến đang bế quan trên đạo đài ở trong rừng, nàng ta mặc váy dài áo trắng, khí chất giữa mi mắt trở nên trầm ổn, Khương Phục Tiên nhẹ nhàng gọi: “Phi Yến.”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Triệu Phi Yến mở mắt ra thì nhìn thấy Khương Phục Tiên, khuôn mặt xinh đẹp quanh năm phủ đầy sương giá tràn đầy vui mừng và kích động.
“Sư tôn!”
Trong mắt Triệu Phi Yến đã ngấn lệ.
Nàng ta giống hệt tiểu cô nương khi ở trước mặt Khương Phục Tiên.
Khương Phục Tiên ôm lấy Triệu Phi Yến, vỗ nhẹ lên lưng nàng ta, khuôn mặt đẹp dịu dàng nói: “Phi Yến, Lăng Vân tông ngày càng hưng thịnh, con làm rất tốt.”
Triệu Phi Yến nhếch miệng cười ngây ngô: “Sư tôn, đây là công lao của mọi người, bình thường Tần sư thúc và trưởng lão viện đã giúp đỡ con rất nhiều, còn cả đám Tiêu Vân nữa.”
Khương Phục Tiên khẽ gật đầu, nàng ta nhìn ra được Triệu Phi Yến đã thật sự trưởng thành rồi.
Trần Mục cười trêu đùa: “Có sư tôn rồi nên ngươi chẳng thèm gọi một tiếng tiểu sư thúc.”
“Tiểu sư thúc.”
“Ta không chú ý đến ngươi mà.”
Triệu Phi Yến ngạo kiều nhướng mày, nàng ta nói chuyện với Trần Mục thì thoải mái hơn rất nhiều: “Sư tôn, lần này hai người trở lại phải ở lại Lăng Vân tông một thời gian đấy.”
“Chủ yếu là trở về thăm các ngươi, sau đó chuẩn bị dẫn sư tôn ngươi đi hưởng tuần trăng mật, nàng ấy đã vất vả thời gian dài rồi, tiểu sư thúc phải bồi thường cho nàng.”
“Không, là sư tỷ bồi thường cho chàng mới đúng.”
Đôi mắt xanh thẳm của Khương Phục Tiên trừng Trần Mục, vẫn có chút đáng yêu, Trần Mục choàng tay qua bờ vai thơm của Khương Phục Tiên, hai người nhìn nhau mỉm cười, tất cả đều không cần phải nói ra.
Triệu Phi Yến nhìn thấy bọn họ thể hiện tình cảm thì có chút ngứa ngáy và ngưỡng mộ, đồng thời cũng không nhịn được muốn cười, nhìn thấy bọn họ thắm thiết nàng ta cũng vui theo.
“Phi yến, cho dù vi sư trở về cũng sẽ ở Ngạo Kiếm phong, ở cùng với tiểu sư thúc của con, Lăng Vân tông thuộc về tông chủ, là nơi mà con nên ở.”
“Sư tôn, con không đủ tư cách.”
“Phi Yến, sư tôn ngươi cũng đã tin tưởng ngươi rồi, đừng õng ẹo nữa, ta còn không biết ngươi sao.”
“Tiểu sư thúc ngươi...”
Triệu Phi Yến ôm mặt, nàng ta vẫn luôn muốn trở thành tông chủ không sai, cho dù ước mơ đã thành hiện thực nhưng vẫn cảm thấy không chân thật, sống ở Tử Dương phong để có thể luôn nhắc nhở bản thân vẫn cần phải nỗ lực tu hành không ngừng.
Trần Mục ha ha cười lớn: “Đùa ngươi thôi, ngươi muốn ở đâu thì ở, ngươi là tông chủ.”
Triệu Phi Yến ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: “Sư tôn, tiểu sư thúc, tiểu bối của Lăng Vân tông đều mong chờ được nhìn thấy hai người, con muốn tổ chức Tông Môn đại hội, đến lúc đó mời hai người nói vài câu có được không?”