Khương Phục Tiên và Trần Mục gật đầu, bọn họ tất nhiên không có ý kiến, thật vất vả mới trở về, thân làm tiền bối, bọn họ cũng nên xuất hiện nói vài câu.
“Phi Yến, ngươi sắp xếp trước đi, ta và sư tôn ngươi đi gặp Tần trưởng lão và Thái Thượng trưởng lão trước.”
“Không thành vấn đề.”
Triệu Phi Yến lập tức đi đến trưởng lão viện.
Thông báo Tông Môn đại hội thông qua trưởng lão viện, đồng thời thông báo cho mọi đệ tử tiểu bối của Lăng Vân tông, cố gắng thu hút càng nhiều đệ tử Lăng Vân tông có mặt.
Lạc Hà phong.
Tần Nghê Thường nằm giữa không trung ở trong rừng trúc, nhãn nhã tắm nắng, nàng ta nằm ngủ trên dây thừng, váy lửa đong đưa, đường cong nhấp nhô giống như phượng hoàng cao quý.
“Sư muội, thoải mái quá nhỉ.”
Khương Phục Tiên nhìn Tần Nghê Thường ở chỗ cao.
“Sư tỷ, tỉnh dậy đi, chúng ta đến thăm tỷ đây.”
Trần Mục lớn giọng hét gọi, Tần Nghê Thường quay đầu qua nhìn về phía hai người, đầu óc đang lơ mơ đột nhiên bừng tỉnh, vội vàng đáp xuống từ trên trời: “Sư tỷ, tiểu sư đệ, ta biết ngay mà, chắc chắn hai người sẽ bình an vô sự.”
“Mau ngồi đi, ta đi pha trà cho hai người.”
Tần Nghê Thường nhiệt tình chào hỏi hai người, Khương Phục Tiên ngồi xuống rồi khẽ cười nói: “Sư muội, mấy năm nay muội giúp đỡ ta, sư tỷ rất cảm kích.”
“Tỷ là sư tỷ của ta, đều là chuyện nên làm cả.” Trước kia Tần Nghê Thường bị Khương Phục Tiên đè ép nên có chút không thoải mái, dù sao cũng là sư tỷ muội, tự nhiên sẽ giúp đỡ nhau, huống chi bây giờ nàng ta còn là đạo lữ và nương tử của tiểu sư đệ.
Trần Mục tò mò nói: “Sư tỷ, thời tiết tốt như vậy sao tỷ không ra ngoài dạo chơi mà lại nằm ngủ ở đây?”
Tần Nghê Thường cười khổ nói: “Các tiểu bối cứ nhìn thấy ta là chạy, ta vẫn nên đừng ra ngoài dọa bọn chúng.”
“Ha ha ha.”
Trần Mục bật cười thành tiếng.
Khương Phục Tiên lấy bàn tay mảnh khảnh che miệng.
Tần Nghê Thường cảm khái nói: “Ta còn khá hâm mộ bọn chúng, từ sau khi Tiêu Vân và Liễu Mi Nhi kết thành đạo lữ, hai đứa chúng không đến thăm ta nữa.”
Trần Mục cười hỏi: “Liễu Mi Nhi thích Tiêu Vân thì đệ biết, nhưng sao Tiêu Vân lại đồng ý thế, bọn họ ở bên nhau cũng rất xứng.”
“Tất nhiên là nhờ công lao của sư tỷ đệ là ta đây, ta không muốn hai đứa chúng cứ dây dưa mãi.” Lúc Tần Nghê Thường nói chuyện còn trừng mắt với Trần Mục.
Trong mắt Khương Phục Tiên mang theo ý cười.
Trần Mục cười nói: “Sư tỷ, đệ đệ của Phục Tiên cũng không tệ, hay là đệ giúp tỷ giới thiệu.”
“Phu quân, đừng phá, đệ đệ ta đã có người hắn thích ở Thần vực, chàng đừng hố Tần sư muội.” Khương Phục Tiên vỗ nhẹ vào cánh tay Trần Mục.
Trước mắt Tần Nghê Thường bỗng nhiên sáng lên: “Sư tỷ, nếu như sau này hai người sinh con trai...”
“Sư tỷ... dừng lại...”
Đầu Trần Mục nổi đầy vạch đen.
Khương Phục Tiên nhìn Tần Nghê Thường vô cùng kinh ngạc.
Tần Nghê Thường cảm thấy bầu không khí không đúng liền nhanh chóng trở nên nghiêm túc nói: “Ta chỉ đùa chút thôi, muốn xem dáng vẻ căng thẳng của hai người, sau này ta giúp hai người trông hài tử.”
“Được thôi.”
Tuy rằng Trần Mục mỉm cười đồng ý nhưng sau này chắc chắn sẽ cùng Khương Phục Tiên nuôi dạy nhi nữ.
Khương Phục Tiên uống một ngụm trà, nhẹ giọng nói” “Sư muội, chúng ta cùng nhau đi thăm sư thúc đi.”
“Ta cũng đã lâu không đi thăm sư tôn, cùng nhau đi đu, vừa hay náo nhiệt.”
Trích Tinh phong.
Tô Mân đang phơi lá trà.
“Sư tôn.”
“Sư thúc.”
Tô Mân nhìn thấy bọn họ, trên mặt tràn đầy vui vẻ: “Tiểu Mục, Phục Tiên, Nghê Thường, các con tự ngồi đi, ta lấy mấy lá trà đi pha trà.”
Trần Mục chủ động đến giúp đỡ.
Tô Mân tuy già nhưng vẫn tráng kiện, ông ta mặc bạch bào mộc mạc, có cốt cách của bậc tiên, sống cuộc sống ẩn dật của tu tiên giả: “Tiểu Mục, sau này có rất nhiều việc phải nhờ vào các con, vi sư cũng không giúp được cho các con.”
Trần Mục hiểu được ý của Tô Mân, hắn lắc đầu: “Sư tôn, ngài đã giúp chúng con rất nhiều, cho nên chúng con mới có thể có ngày hôm nay.”
Trần Mục rót trà cho sư tỷ và sư tôn.
Bọn họ ngồi trong viện tử, xung quanh là hoa cỏ và rau củ, cảnh vật chung quanh đây giống như thiên đường chốn nhân gian.
Trần Mục cười nói: “Sư tôn, Ma chủ đã bị con phong ấn, thế giới đã tạm thời thái bình.”
Niềm vui trong mắt Tần Nghê Thường tràn cả ra ngoài: “Tiểu sư đệ, đệ cừ thật.”
Tô Mân cũng rất vui mừng, nhưng ông ta nhắc nhở nói: “Sự ổn định của thiên địa là quan trọng nhất, trách nhiệm trên người các con rất nặng, hy vọng các con có thể gánh vác được.”
Trần Mục cũng hiểu rõ, đợi thần đình xây dựng xong, Tiêu Dao Minh sẽ triển khai thương lượng cụ thể với thần đình.
“Ta từng nghĩ căn nguyên hỗn loạn có liên quan đến Bỉ Ngạn, có thể ta sẽ đi đến Bỉ Ngạn.”
“Bỉ Ngạn?”
Tần Nghê Thường ngạc nhiên.
Tô Mân lại không hề bất ngờ.
Khương Phục Tiên đặt bàn tay mảnh khảnh lên mu bàn tay của Trần Mục: “Tiểu sư đệ, ta đi cùng chàng.”
“Sư tỷ, ta sẽ không bỏ lại nàng.” Trần Mục lật ngược tay lại nắm lấy tay Khương Phục Tiên, mười ngón tay hai người đan vào nhau, Tần Nghê Thường nhìn thấy thì lắc đầu.
Tô Mân trầm giọng nói: “Bỉ Ngạn có rất nhiều vị trí, hy vọng các con chuẩn bị sẵn sàng rồi hãy lên đường.”
“Chúng con sẽ.”
Trần Mục nặng nề gật đầu.
Bỉ Ngạn thần bí khó đoán, nghe đồn Hoang chủ đã từng đặt chân đến, sau này còn dẫn theo lượng lớn cường giả đi đến Bỉ Ngạn, có điều trên đường đi bọn họ đã gặp phải khủng hoảng.
Thiên địa không ổn định, giai đoạn này Trần Mục sẽ không rời đi, đợi đến khi thiên địa ổn định rồi lại xuất phát.
Cho dù Trần Mục đi đến nơi đâu, Khương Phục Tiên cũng đều tình nguyện đồng hành cùng hắn.
Tần Nghê Thường biết Bỉ Ngạn còn nguy hiểm hơn cả chỗ sâu trong tinh không: “Tiểu sư đệ, hai người phải bảo trọng.”
“Sư tỷ, vẫn chưa định đi mà.”
“Nhắc trước thì tốt chứ sao.”
“Ha ha ha.”
Trần Mục và Khương Phục Tiên ở Trích Tinh phong cùng uống trà trò chuyện với Tô Mân, đàm luận về pha trà.
Gần trưa.
Liễu Mi Nhi đến Trích Tinh phong, nàng ta khom người hành lễ, nhiệt tình nói: “Bái kiến sư tổ, bái kiến sư tôn, bái kiến lão tông chủ, bái kiến tiểu sư thúc.”
Đuôi chân mày Khương Phục Tiên hơi nhướng lên, lão tông chủ và tiểu sư thúc cứ luôn cảm thấy kì quái thế nào.