Triệu Phi Yến gật đầu: “Tiểu sư thúc, ngươi yên tâm, ta bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”
Trật tự thiên địa sẽ thay đổi, bây giờ Trần Mục có khả năng thiết lập các quy củ mới.
Sau khi giao việc cho Triệu Phi Yến, Trần Mục dẫn Khương Phục Tiên đi du sơn ngoạn thủy.
Khương Phục Tiên thích đi thăm lại những chỗ cũ.
Bọn họ đi đến Thập Lý Đào Lâm, hoa đào ở đây khô héo, xung quanh không có du khách, trước kia Trần Mục chỉ có thể dùng Huyễn Thuật tặng cho Khương Phục Tiên hoa đào Thập Lý, bây giờ một suy nghĩ của hắn đã có thể làm hoa đào nở trải đầy khắp núi.
Những bông hoa đào đỏ thắm đung đưa trong gió, Khương Phục Tiên uyển chuyển nhảy múa trong biển hoa, điệu múa của nàng ta khuynh thành tuyệt thế, và nàng ta chỉ múa cho Trần Mục xem.
“Phu quân, nắm lấy tay ta.”
“Được, nương tử.”
Khương Phục Tiên cầm tay dạy Trần Mục nhảy múa, Trần Mục có chút không buông được: “Phu quân, chàng ngại ngùng?”
“Nương tử, ta muốn ôm nàng.” Trần Mục không học được điệu múa đẹp như thế, hắn ôm lấy vòng eo của Khương Phục Tiên, chầm chậm xoay vòng giữa biển hoa.
Chạng vạng tối.
Khương Phục Tiên làm rượu hoa đào trong rừng đào, Trần Mục phụ trách giúp đỡ, mùi thơm của rượu nhanh chóng tràn ngập trong không khí.
Trần Mục và Khương Phục Tiên đã làm bánh hoa đào, có cả vài món ăn để dùng khi uống rượu.
Ở chỗ sâu trong rừng đào có một cái bàn nhỏ, Trần Mục và Khương Phục Tiên ngồi đối diện nhau, trên bàn có rượu có đồ ăn, khói nóng nghi ngút, hương thơm lan vào mũi.
Trần Mục búng tay một cái.
Ánh sao tụ lại ở chỗ sâu trong rừng đào.
Khuôn mặt đẹp của Khương Phục Tiên phản chiếu ánh sao nhàn nhạt, nàng ta che miệng cười nhẹ: “Rất có cảm giác nghi thức.”
Khóe miệng Trần Mục nhếch lên: “Nương tử, cuộc sống chính là phải có cảm giác nghi thức.”
“Nương tử, ta đút nàng!”
Trần Mục đút phần tươi mềm nhất của cá đỏ vào miệng Khương Phục Tiên, nàng ta chậm rãi nhai nuốt, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên ý cười, là niềm vui không che giấu được.
“Nương tử, thử món đậu phụ luộc ta làm xem.” Trần Mục dùng thìa múc nửa muôi rồi đưa đến bên miệng Khương Phục Tiên, Khương Phục Tiên ngoan ngoãn há miệng nếm thử.
“Nương tử, thử thêm một ít cải trắng không cay.” Trần Mục hái cải trắng lớn (tui nghĩ tác giả lộn) từ dược viên của Tiên giới, Khương Phục Tiên vừa ăn xong đậu phụ luộc lại bị đút cái trắng không cay, nàng ta muốn nói mấy câu cũng khó.
Tiếp đó Trần Mục lại rót rượu hoa đào cho Khương Phục Tiên.
Rượu hoa đào màu đỏ thắm, hương thơm tràn vào mũi, Trần Mục bưng chén rượu lên dịu dàng nói: “Không thể chỉ ăn được, nương tử, ta uống với nàng một chén, mời.”
Khương Phục Tiên bưng chén rượu lên, trên mặt tràn đầy ý cười, nàng ta uống một hơi cạn sạch, hương rượu lan tỏa trong miệng.
“Phu quân, đừng chỉ mải đút cho ta, chàng cũng mau ăn đi, có phải là muốn sư tỷ đút cho chàng không?”
“Tất nhiên là thương nương tử của ta nên mới đút cho nàng ăn nhiều chút, béo lên chút thì tốt biết bao.”
“Chàng thấy ta có chỗ nào gầy?”
Khương Phục Tiên dang rộng hai cánh tay, nàng ta cảm thấy mình chỗ nào cần béo thì đều béo, Trần Mục không nhịn được muốn cười: “Nương tử, vóc dáng của nàng rất hoàn hảo.”
Trần Mục cầm bánh hoa đào đưa tới bên miệng Khương Phục Tiên: “Nương tử, ăn một miếng bánh ngọt.”
Khương Phục Tiên nhẹ nhàng cắn một miếng, bên ngoài xốp giòn, bên trong là phần mứt mềm dẻo, nàng ta nhấp cái miệng nhỏ, nháy mắt nói: “Phu quân, phần còn lại chàng ăn đi.”
Trần Mục ăn một miếng hết cái bánh mà Khương Phục Tiên đã nếm một miếng nhỏ: “Ngon thật.”
“Phu quân, chàng ăn thịt nhiều vào.”
Khương Phục Tiên lấy phần chân ngỗng ngon nhất cho Trần Mục.
“Ừm, chân ngỗng, cũng ngon.”
“Đồ ăn nương tử nhà ta làm đều ngon.”
“Phu quân, cạn chén.”
Đêm khuya.
Trần Mục tựa vào gốc đào, Khương Phục Tiên dựa vào lòng hắn: “Phu quân, ta hát cho chàng nghe.”
“Được.”
Khương Phục Tiên nhẹ giọng hát lên, giọng hát của nàng ta du dương êm tai, Trần Mục khẽ ậm ừ theo nhịp.
Hoa đào rơi trên đầu vai bọn họ.
Đom đóm tô điểm cho cảnh đêm.
...
Sáng sớm.
Khương Phục Tiên ngồi trên đùi Trần Mục, cơ thể dựa vào trong lòng Trần Mục, nàng ta ngủ rất ngon.
Trần Mục không quấy rầy Khương Phục Tiên nghỉ ngơi, dịu dàng ôm lấy nàng ta, nhìn chăm chú vào dung nhan như ngọc trắng nõn bóng loáng, dùm cằm cọ nhẹ lên trán nàng ta.
Thời gian lặng lẽ trôi qua.
Cho đến giữa trưa, lông mi của Khương Phục Tiên khẽ run lên rồi từ tử mở mắt ra, nàng ta bất giác duỗi eo, đường cong uyển chuyển, dáng người kiêu hãnh lộ ra hoàn toàn.
Khương Phục Tiên tháo trâm bạc xuống, mái tóc bạc xõa ra, nàng ta lắc nhẹ, trông tràn đầy sức sống thanh xuân: “Phu quân, chúng ta đi biển chơi đi.”
“Được.”
Trần Mục đứng dậy, vươn tay hái quả đào từ trên cây xuống sau đó lột vỏ đưa cho Khương Phục Tiên.
Bọn họ đến bờ biển Lan Hải thông qua hư không.
Khí hậu bên biển khá khô hanh, Khương Phục Tiên đổi sang bộ áo tắm váy ngắn màu xanh lam, trang phục này của nàng ta thuần khiết xinh đẹp, có thể khiến Trần Mục ăn thêm hai bát cơm.
Trần Mục thì khá tùy tiện, hắn mặc cái quần cộc, dẫn Khương Phục Tiên đi lướt sóng trên biển.
Lúc yêu thú trong biển nhìn thấy bọn họ thì hoảng loạn bỏ chạy, phu thê hai người đã bao trọn toàn bộ đường bờ biển.
Ánh mặt trời như thiêu đốt, sóng biển mát lạnh, bóng dáng hai người chơi đùa trong biển quên cả trời đất.
Trong biển ngập tràn thức ăn, Trần Mục tiện tay nhặt được rất nhiều hải sản mà không ai cần, sau khi hai người lướt sóng xong thì đốt lửa trên bãi cát nướng đồ ăn.
Khương Phục Tiên đội mũ che nắng, bây giờ nàng ta cũng biết làm đồ nướng, Trần Mục xử lý nguyên liệu có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi, chẳng bao lâu sau trên bãi cát đã tràn ngập hương thơm.
Phu thê phối hợp, làm việc không mệt.
Chạng vạng tối, Trần Mục và Khương Phục Tiên ngồi trên đất, bọn họ uống nước dừa, ăn đồ nướng có vị thìa là, tươi cười nhìn đối phương.
Cuộc sống như vậy rất thoải mái, Trần Mục không có hứng thú với quyền lực và sức mạnh, chỉ muốn cùng Khương Phục Tiên trải qua cuộc sống vô lo vô nghĩ, nhưng càng muốn sống cuộc sống bình phàm thì càng phải có được sức mạnh tuyệt đối, đứng trên đỉnh mới có thể trải qua cuộc sống bình phàm hạnh phúc.
Chạng vạng tối.
Mặt trời đỏ lặn về phía Tây.