Khương Phục Tiên đặt đồ thêu thùa trong tay xuống, ngẩng đầu lên với khuôn mặt đẹp tràn ngập nụ cười: “Phu quân, chàng đã về rồi, có muốn ta làm đồ ăn nhẹ cho chàng không.”
“Được.”
Trần Dĩnh giành trả lời trước.
Trần Mục nghiêm túc nói: “Dĩnh Dĩnh, Phục Tiên tỷ của muội cần phải nghỉ ngơi, muội tự đi mua ăn đi.”
“Vậy thì thôi.”
Trần Dĩnh lắc đầu liên tục.
Nàng ta thích nhất là đồ ăn nhẹ do Khương Phục Tiên làm, những món ăn khác có ngon hơn nữa ăn nhiều cũng sẽ ngán.
Trần Mục đến phòng bếp hầm thuốc cho Khương Phục Tiên, hắn cho hồn liên và mấy mấy loại tiên dược dưỡng hồn an thai vào nấu cùng, Khương Phục Tiên cũng bước vào phòng bếp.
“Nương tử, nàng đừng nuông chiều Dĩnh Dĩnh.”
“Phu quân, đừng lo, dù sư tỷ có ưỡn lớn bụng thì vẫn có thể làm việc nhà và nấu cơm.”
Trần Mục không ép Khương Phục Tiên nghỉ ngơi, dù sao Thần tộc mang thai vẫn rất khác so với người bình thường, nàng ta có nhục thân vô cùng cường đại.
Khương Phục Tiên bắt đầu làm bánh ngọt: “Phu quân, chàng bận lắm sao? Ta có thể giúp chàng.”
“Nương tử, ta không bận.” Trần Mục không muốn Khương Phục Tiên theo hắn chạy tới chạy lui chịu khổ.
“Vậy chàng không bận, nhưng không ở cùng ta?”
“...”
Thấy Trần Mục không trả lời được, khóe miệng Khương Phục Tiên khẽ giương lên, cười duyên nói: “Sư tỷ đùa với chàng thôi, phu quân, chàng làm việc cho tốt, ta phụ trách việc nhà, lúc nào cần đến sư tỷ thì cứ nói.”
“Vẫn là nương tử nhà ta tốt nhất.”
Sau khi Trần Mục về nhà thì thoải mái hơn rất nhiều.
Trần Dĩnh chạy đến phòng bếp đứng xem, Khương Phục Tiên đưa bánh ngọt vừa làm xong cho nàng ta: “Dĩnh Dĩnh, bánh ngọt phải ăn lúc còn nóng, lúc này là ngon nhất.”
“Dạ, thơm thật.”
Trần Dĩnh cắn một miếng bánh ngọt lớn.
Trần Mục bưng canh thuốc đã nấu xong đến trước mặt Khương Phục Tiên, cầm lấy muỗng canh đút nàng ta ngay trước mặt Trần Dĩnh: “Nương tử, ta đút nàng.”
“Ha ha ha.”
Trần Dĩnh thấy vậy thì cảm thấy thú vị.
Khương Phục Tiên đỏ mặt, có chút ngượng ngùng, Trần Mục không để tâm nhiều như vậy, hắn tự mình đút thuốc, bây giờ đã xem nàng ta như bảo bối, cần thận bảo vệ che chở.”
“Phu quân, thuốc uống lúc sáng vẫn chưa luyện hóa xong, sau này đừng
“Nương tử, đây là hồn liên, rất có lợi cho thần hồn, không có xung đột với canh thuốc sáng nay.”
Trong miệng Khương Phục Tiên tràn ngập mùi vị hạnh phúc, uống thuốc xong, nàng ta lại ăn bánh ngọt, ngồi trên đùi của Trần Mục, nằm trong vòng tay hắn, nhàn nhã đung đưa trên xích đu.
Trần Dĩnh vẫn rất hiểu chuyện, nàng ta chạy đi tìm Tần Nghê Thường, Tần Nghê Thường vừa xử lý công việc xong, đang chuẩn bị nghỉ ngơi thì nhìn thấy nữ tử tiêu sái như một cơn gió.
“Dĩnh Dĩnh, trễ như vậy còn chạy qua đây, có phải là không chịu nổi đám ca ca muội thể hiện tình cảm?”
“Không phải, muội để lại không gian riêng tư cho bọn họ, muội còn đang trông mong bọn họ sớm sinh hài tử.”
Tần Nghê Thường nghe vậy thì khen ngợi: “Vậy muội cũng hiểu chuyện thật, đến đây bóp vai cho tỷ tỷ nào.”
Trần Dĩnh đi đến bên cạnh Tần Nghê Thường, lúc nàng ta bóp vai thì thắc mắc nói: “Muội thấy hôm nay Phục Tiên tỷ uống thuốc, nhưng lại không thấy thân thể tỷ ấy có chỗ nào không khỏe.”
“Uống thuốc?”
Tần Nghê Thường không khỏi suy nghĩ.
“Chẳng lẽ là tỷ ấy mang thai?”
“Đúng rồi, sao muội lại không nghĩ tới chứ.”
Trần Dĩnh và Tần Nghê Thường vừa kinh ngạc vừa vui mừng, bọn họ nhanh chóng đoán ra nguyên nhân, động tác của Trần Mục rõ ràng như vậy chắc chắn là có liên quan tới việc Khương Phục Tiên mang thai.
“Hài tử do hai người họ sinh ra chắc chắn là rất lợi hại.” Tần Nghê Thường tràn đầy mong đợi.
Trần Dĩnh cười duyên nói: “Nếu như nương muội biết được, chắc chắn sẽ vui đến độ muốn bay lên trời đến đây thăm xem.”
“Dĩnh Dĩnh, sư tỷ, trước tiên hãy giữ bí mật.”
Giọng nói của Trần Mục vang lên bên tai các nàng, hai nữ nhân mỉm cười hiểu ý rồi gật đầu.
Trong cung điện, Trần Mục nhẹ nhàng vuốt ve vùng bụng mịn màng bóng loáng của Khương Phục Tiên, hắn có thể cảm nhận được sinh mệnh mới đang hấp thụ hồn lực thuần khiết trong canh thuốc.
Hồn lực của sinh mệnh mới không ngừng tăng mạnh, theo đó dao động linh hồn cũng càng lúc càng rõ ràng, Trần Mục có thể xác định trong cơ thể Khương Phục Tiên chỉ có một đứa trẻ.
Muốn mang long phượng thai rất khó, Trần gia có rất nhiều hài tử nhưng cũng chỉ có Trần Tô và Trần Đồng là long phượng thai.
Trần Mục nhẹ giọng nói: “Nương tử, ta định đợi sau khi trật tự thiên địa ổn định sẽ để nàng tọa trấn Tiêu Dao Minh, một mình ta tiến đến Bỉ Ngạn.”
“Không được!”
Ánh mắt Khương Phục Tiên bỗng nhiên lạnh đi.
Nhìn thấy khuôn mặt sương giá của Khương Phục Tiên, dáng vẻ này đã rất nhiều năm rồi không xuất hiện.
Trần Mục nghiêm túc nói: “Bỉ Ngạn tràn đầy ẩn số, bây giờ nàng đang mang thai, không thích hợp theo ta mạo hiểm.”
“Chàng ghét bỏ sư tỷ là gánh nặng?”
“Đương nhiên là không phải, ta sợ không thể bảo vệ tốt cho nàng, nương tử, ta chỉ nói ra để thương lượng với nàng, chắc chắn ta sẽ nghe theo nàng.”
Khương Phục Tiên cúi thấp đầu, nàng ta cuộn người trong lòng Trần Mục không nói lời nào.
Trần Mục thấy Khương Phục Tiên tức giận thì vội vàng dỗ dành: “Nương tử, đừng tức giận, ta dẫn nàng đi, cho dù là chân trời góc bể ta cũng dẫn nàng theo.”
“Gần đây ta không muốn uống thuốc.”
“Vậy thì không uống.”
Trần Mục ôm Khương Phục Tiên đến tận trưa.
Khương Phục Tiên ngủ rất ngon, nàng ta tỉnh dậy mới phát hiện đã là buổi trưa: “Phu quân, sao chàng không gọi ta, liên minh vẫn còn việc cần chàng xử lý.”
Trần Mục dịu dàng nói: “Không sao, bây giờ đa có sư tỷ giúp đỡ, việc ta phải làm rất nhẹ nhàng.”
Khương Phục Tiên đứng dậy: “Chàng mau đi giúp đỡ, ta đến chỗ sư muội nhìn xem, nếu như có việc ta làm được thì có thể giúp xử lý.”
“Nương tử, bình thường nàng không thích làm việc, bây giờ ta bảo nàng nghỉ ngơi nàng lại đối nghịch với ta.”
“Phu quân, liên minh là do càng thành lập, ta là minh chủ phu nhân, tất nhiên phải phụ trách.”
Trần Mục lắc đầu bất lực, chỉ có thể để Khương Phục Tiên đi, không dám làm nàng ta không vui.
Khương Phục Tiên đến lầu làm việc chỗ Tần Nghê Thường đang ở, mấy người Ngu Tử Huyên đều đang ở đây giải quyết công việc, mọi người đều cung kính gọi nàng ta là minh chủ phu nhân.
Trần Dĩnh lúc nào cũng theo sát bên cạnh Khương Phục Tiên, các nàng ngồi gần Tần Nghê Thường đang giúp xử lý công vụ.