Vị Hôn Thê Của Ta Là Kiếm Thánh (Bản Dịch Full)

Chương 761 - Chương 761: Cấu Trúc Hoàn Mỹ (1)

Chương 761: Cấu Trúc Hoàn Mỹ (1)

Tần Nghê Thường cảm thấy cả mặt trời cũng mọc ở hướng Tây, Khương Phục Tiên lại có thể đến đây làm việc, lúc nàng ta làm tông chủ của Lăng Vân tông cũng không kính nghiệp như bây giờ.

“Sư tỷ, chúc mừng hai người.”

“Cảm ơn lời chúc phúc của sư muội.”

Khương Phục Tiên vui vẻ vì hài tử trong bụng, cho nên làm việc cũng rất vui vẻ.

Trần Mục đưa Nam Cung Hùng và các cấp cao khác đến nhân gian, hắn để Nam Cung Hùng tổ chức hội nghị liên minh ở Lăng Vân tông, còn hắn thì đi đến Tây Hoang một mình.

Tây Hoang Minh phủ, huyết lộ.

Trần Mục lại đi đến chỗ phong ấn Minh chỉ, đã nhiều năm không tới, phong ấn ở đây đã nới lỏng, hắn đứng ở trên cao nhìn xuống vực thẳm.

Minh phủ ở Tây Hoang.

Trần Mục nhìn xuống vực thẳm tăm tối.

Sương mù bay ra từ trong vực thẳm, cuối cùng ngưng tụ thành bóng người vạm vỡ, hình chiếu của Minh chủ nhìn về phía Trần Mục: “Không ngờ ngươi có thể trở thành sự tồn tại đỉnh phong.”

“Ma chủ đâu?”

“Bị ta phong ấn ở chỗ sâu trong tinh không.”

Trong mắt Minh chủ hiện lên chút ngạc nhiên, lẩm bẩm nói: “Ma chủ lại có thể bị ngươi phong ấn, hiện giờ ngươi rất mạnh, nhưng vẫn không bằng Thần Đế năm đó.”

“Có lẽ vậy.”

Bây giờ Trần Mục đã lên đến tuyệt đỉnh, nắm giữ kiếm đạo, có thêm sự gia trì của sức mạnh vị diện, mặc dù không được coi là hoàn chỉnh nhưng cũng có thể nói là sinh linh mạnh nhất trên thế giới này.

“Ngươi đến đây làm gì?”

“Tăng cường phong ấn.”

Vẻ mặt Trần Mục không chút biểu cảm, giọng điệu hờ hững.

Minh chủ nghe vậy thì khẽ nhíu mày: “Đạo hữu, Ma chủ muốn hủy diệt thế giới, bản đế chỉ muốn dẫn dắt Nhân tộc sinh tồn, hà tất phải lãng phí lực lượng để làm khó ta.”

“Năm đó ngươi và Ma chủ làm thiên địa đại loạn, sinh linh lầm than, chẳng phải vài câu đơn giản là có thể xóa bỏ tất cả.” Vẻ mặt Trần Mục lạnh nhạt.

Minh chủ khom người hành lễ: “Đạo hữu, bản đế tình nguyện hối cải sửa sai, vẫn xin ngươi giơ cao đánh khẽ.”

Trần Mục nhàn nhạt nói: “Minh chủ, ta có thể cho ngươi một cơ hội.”

“Đa tạ đạo hữu, tại hạ rửa tai lắng nghe.” Minh chủ nhìn thấy hy vọng, trên mặt mang theo ý cười.

Trần Mục nói với vẻ mặt trịnh trọng: “Thiết lập lại trật tự thiên địa, ta sẽ xây dựng U Minh Địa Phủ ở đây, chuyển Luân Hồi quật đến nơi này để cho Minh phủ trông coi.”

“Đạo hữu, đó là cuộc sống vừa bẩn vừa mệt.” Minh chủ khẽ cau mày, giao tiếp với người chết, loại chuyện tồi tệ này quả thực chẳng ra làm sao.

“Ngươi không muốn?”

Trần Mục không nghĩ đến chuyện bàn điều kiện.

Minh chủ nhìn Trần Mục, ông ta biết nếu như mình không đồng ý thì sẽ mãi mãi bị phong ấn, cho dù đồng ý cũng sẽ bị giới hạn ở trong U Minh Địa Phủ.

“Ngươi định xử trí Minh tộc chúng ta thế nào?”

“Minh tộc và các thế lực khác ở nhân gian không quấy rầy nhau, ta sẽ không giết hại bọn họ, nhưng Minh giới mà bọn họ sinh sống thì không có hy vọng gì.”

Minh giới nằm trong lòng đất mịt mù tăm tối, Minh tộc sinh sống trong vùng nước sâu nóng rực, Minh tộc có thể cảm nhận được tiếng kêu gào của bọn họ: “Nếu như bản đế nắm giữ luân hồi thì có thể sắp xếp ổn thỏa cho những chúng sinh còn lại của Minh tộc không?”

Trần Mục gật đầu: “Có thể.”

“Bản đế đồng ý với yêu cầu của ngươi.”

“Chúng ta ký kết thề ước.”

Trần Mục dùng sức mạnh vị diện ngưng tụ ra pháp chỉ kim sắc: “Thứ nhất, không có sự cho phép của ta, ngươi không được bước ra khỏi U Minh Địa Phủ nửa bước. Thứ hai, ngươi phải duy trì cho luân hồi hoạt động ổn định, không được buông thả. Thứ ba, luân hồi dựa vào nhân quả chuyển thế, không thể tự tiện can thiệp vào.”

“Ngươi có chấp nhận không?”

“Chấp nhận.”

Pháp chỉ kim sắc rơi vào vực thẳm u ám.

Tờ pháp chỉ kia hòa tan vào cơ thể của Minh chủ, huyết lộ sụp đổ, Minh chủ phá mở phong ấn, ông ta xuất hiện trước mặt Trần Mục, trông có vẻ già nua hơn hình chiếu rất nhiều, trên mặt râu ria nhếch nhác, lộ ra vẻ hung thần ác sát.

“Đạo hữu, bây giờ ngươi là Thiên?”

“Không phải.”

“Ngươi là cộng chủ thiên hạ?”

“Cũng không phải.”

“Vậy bây giờ ngươi có thân phận gì.”

“Bây giờ ta là Minh chủ của Tiêu Dao Minh.”

Minh chủ ha ha cười lớn: “Ngươi đúng là kỳ lạ, không có tín ngưỡng của chúng sinh gia trì thì ngươi không thể trở thành chủ tể, chẳng lẽ ngươi không ham muốn quyền lực?”

“Có khát vọng, thực sự tạo phúc cho chúng sinh, ta tin rằng sẽ có hồi đáp.” Vẻ mặt Trần Mục bình tĩnh.

Minh chủ nhìn Trần Mục nói với ý tứ sâu xa: “Vị diện này vẫn chưa có chủ tể ra đời, rất dễ bị các cường giả của vị diện khác săn đuổi, ban đầu vị diện Minh giới chúng ta chính là vì bị tấn công bởi chủ tể của Huyết tộc nên mới bị ép buộc đến vị diện này, kết thành liên minh với Ma chủ.”

Trần Mục bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, hắn có chút nghi hoặc: “Lúc ta chiến đấu với Ma chủ, trên người ông ta cũng có sức mạnh vị diện, đó là lực lượng không thuộc về vị diện này.”

“Ma chủ từng thôn phệ một vài vị diện cỡ nhỏ, lực lượng mà ông ta sở hữu chỉ đứng sau chủ tể chân chính, ngươi có thể phong ấn ông ta thật sự đã rất giỏi.”

Đối mặt với lời khen của Minh chủ Trần Mục cũng không dám nhận, lúc hắn chiến đấu với Ma chủ rất khó giải quyết được, nếu không nhờ có Trấn Thiên Ấn thì khó mà giải quyết trận chiến một cách nhanh chóng.

Trấn Thiên Ấn là vị diện chí bảo, lúc Trần Mục phong ấn Ma chủ cũng không thể thôi động toàn bộ sức mạnh của Trấn Thiên Ấn.

Nếu như thôi động hoàn toàn Trấn Thiên Ấn thì có thể mạt sát Ma chủ. Muốn thôi động toàn bộ lực lượng của Trấn Thiên Ấn thì cần phải nắm giữa sức mạnh vị diện hoàn chỉnh của thế giới này.

“Vị diện của chúng ta là cỡ lớn hay là nhỏ?”

“Rất lớn rất lớn, trong mắt các cường giả dị tộc khác thì đây chính là miếng thịt to béo bở.”

Ma chủ trầm giọng nói: “Vị diện này từng bị phong ấn, bây giờ có lẽ không còn đáng kể, ta nghĩ nó sẽ sớm thu hút sự chú ý của chủ tể dị tộc.”

Ma chủ phát giác được cấm chế vốn có của thiên địa đang biến mất, vị diện đang mở rộng, rất nhanh sẽ khó che giấu được: “Nếu như có dị tộc phát hiện ra nơi này không có chủ tể, hẳn là ngươi biết rõ hậu quả.”

Bình Luận (0)
Comment