Trần Mục nghe xong lời nhắc nhở của Ma chủ thì ớn lạnh sống lưng, ngoài vị diện của bọn họ còn có vô số vị diện, như thể đang ở trong một khu rừng tối tăm, nếu như bị các vị diện cường đại khác phát hiện thì hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.
“Cá lớn nuốt cá bé, đó là quy luật bất biến.”
Trần Mục khẽ lắc đầu, hắn biết thời gian gấp rút, trầm giọng nói: “Bây giờ ta sẽ xây dựng luân hồi, người dùng ở địa phủ ngươi có thể sắp xếp.”
Minh chủ cười nói: “Bản đế đã nhiều năm không ra ngoài nhìn xem, có thể ra ngoài xem một chút không.”
Trần Mục khẽ gật đầu: “Có thể!”
Minh chủ rời khỏi Minh phủ, ông ta dạo bước ở nhân gian, nháy mắt đã xuất hiện ở Minh vực ven rìa Hoàng Châu.
Trần Mục bắt đầu xây dựng luân hồi, hắn truyền âm cho Phật Đà và tiểu hòa thượng, bảo bọn họ tới giúp đỡ.
Ở Địa Châu, vô số hang động cùng lúc biến mất, Luân Hồi quật được chôn ở đây cũng biến mất.
Trần Mục dùng sức mạnh hùng vĩ chôn Luân Hồi quật vào Minh phủ, Kim Thiền và Tịnh Trần niệm kinh phật, vô số vong linh bị thu hút đến chỗ này, bọn họ đang đợi luân hồi chuyển thế.
Rất nhanh Minh chủ đã dẫn theo một nhóm cường giả của Minh tộc quay trở lại Minh phủ, bọn họ bắt đầu ra tay xây lại Minh phủ thành U Minh Địa Phủ, thành nơi phụ trách chuyển thế cho vong linh.
Sau bảy ngày bảy đêm.
Với sự giúp đỡ của Phật Đà và Kim Thiền, Trần Mục đã xây dựng được sáu đường luân hồi, có sáu thông đạo chuyển thế, bây giờ đã có thể cho vong linh thông qua.
Để đảm bảo sự công bằng cho việc đầu thai, Trần Mục lấy Luân Hồi thạch ra, dùng sức mạnh của Luân Hồi thạch để ngưng tụ ra Luân Hồi Nhãn, khảm nạm Luân Hồi Nhãn lên con đường mà vong linh phải đi qua, để có thể nhìn thấy tiền kiếp của vong linh, từ đó quyết định số phận của bọn họ.
Khi luân hồi được xây xong, Minh chủ dùng sức lực của ông ta để ổn định thông đạo luân hồi, luân hồi ổn định chỉ là bước đầu của việc thiết lập lại trật tự thiên địa, vẫn còn rất nhiều việc phải chuẩn bị.
Trần Mục chuẩn bị quay về Quang Minh thành.
“Tiểu hòa thượng, các ngươi muốn cùng đi không?”
Kim Thiền lắc đầu, cung kính đáp: “Thí chủ, tiểu tăng muốn đi vòng quanh nhân gian.”
Tịnh Trần cũng lắc đầu: “Bần tăng muốn ở lại chỗ này, cố hết sức mình loại bỏ cái ác, phát huy cái thiện.”
Trần Mục cảm thấy rất tốt nên đã đồng ý để Tịnh Trần ở lại giúp đỡ địa phủ, Kim Thiền lại lên tiếng: “Thí chủ, ta có thể tuyên dương phật pháp ở nhân gian được không?”
“Có thể.”
Trần Mục không thích phật pháp nhưng hắn không từ chối, bởi vì trào lưu tư tưởng là chuyện tốt.
Giải quyết xong chuyện luân hồi địa phủ, cuối cùng Trần Mục cũng có thể quay về Quang Minh thành, đúng vào giữa trưa, Khương Phục Tiên và Tần Nghê Thường đang xử lý công vụ ở tổng bộ Tiêu Dao Minh.
Trong đại điện, thỉnh thoảng có các quyển trục được trình lên phê duyệt, Trần Dĩnh đang giúp mang chuyển quyển trục.
Trần Mục đi đến đại điện.
Hắn gật đầu mỉm cười với Trần Dĩnh: “Dĩnh Dĩnh, muội có thể làm việc ở đây thật chẳng dễ dàng.”
“Muội chỉ sợ Phục Tiên tỷ tỷ vất vả quá thôi.” Trần Dĩnh khẽ nhướng mày liễu, bây giờ mọi người đều quan tâm đến cơ thể của Khương Phục Tiên, nàng ta cũng hơi ngượng ngùng.
Tần Nghê Thường nhắc nhở: “Tiểu sư đệ, người đại diện của Thần tộc đã đến Quang Minh thành, đang đợi để thảo luận với đệ về chi tiết hợp tác cụ thể hơn.”
“Đệ biết rồi.”
Lúc Trần Mục trở về đã cảm ứng được sự tồn tại của Thần tộc, nhưng điều hắn quan tâm nhất vẫn là Khương Phục Tiên.
“Nương tử, ta xoa bóp vai cho nàng.”
Trần Mục đi ra sau lưng Khương Phục Tiên, nhẹ nhàng nắn bóp, kỹ thuật điêu luyện.
Khương Phục Tiên quay lại nhìn, mỉm cười: “Phu quân, chàng mới đúng là vất vả, nghỉ ngơi trước đã, lát nữa còn có hội nghị, chàng vẫn còn rất nhiều việc phải làm.”
“Không vội.”
“Để ta thăm tiểu bảo bảo.”
Trần Mục cảm nhận sinh mệnh nhỏ trong bụng Khương Phục Tiên, dao động sinh mệnh càng ngày càng mạnh mẽ, bởi vì hấp thụ hồn liên nên linh hồn của tiểu bảo bảo cũng ngày càng mạnh lên.
Sinh mệnh mới trong bụng Khương Phục Tiên vẫn còn trong trạng thái mơ hồ, dao động linh hồn càng ngày càng mạnh nhưng vẫn chưa hình thành ý thức, thậm chí còn chưa có cả nhục thân, loại trạng thái này phải được bồi dưỡng thật tốt, không được bị thương.
“Phu quân, ngày nào cũng quan tâm đến hài tử trong bụng ta, sau này có phải sẽ thương hài tử hơn không?”
“Tất nhiên là thương nương tử nhà ta nhất, nhưng hài tử cũng nên được quan tâm.”
Từ sau khi Trần Mục đến, tốc độ hắn xử lý công việc rất nhanh, sau khi xử lý hết công việc trong tay: “Sư tỷ, tỷ bảo Tử Huyên thông báo cho Thần tộc đi.”
“Được.”
Tần Nghê Thường lập tức đi giải quyết.
Trần Mục và Khương Phục Tiên tiếp tục thảo luận chi tiết cụ thể, Trần Dĩnh nghe không hiểu nhưng vẫn thích nhìn bọn họ.
Tiêu Dao lầu.
Cấp cao của Thần tộc đều đã có mặt, Chúc Chiếu, U Huỳnh, Mạn Đà La, ba vị Thần tộc chí cao làm đại diện, còn có một nhóm Thần Hoàng đến đây.
Trong hoa viên dưới lầu, Trần Mục và Khương Phục Tiên cùng hiện thân, bọn họ đi về phía Khương Đông Hoàng và Cơ Huyền Vận: “Nhạc phụ đại nhân, nhạc mẫu đại nhân.”
Trần Mục hành lễ với hai người.
Đông Hoàng và Huyền Vận thần hậu rất vui mừng.
Khương Vũ Thần anh tuấn thần võ ở bên cạnh cung kính nói: “Bái kiến tỷ tỷ, tỷ phu.”
Trần Mục vội vàng giải thích: “Gần đây ta đang bận chuyện của địa phủ luân hồi, vừa giải quyết công vụ xong.”
Huyền Vận thần hậu nở nụ cười hiền hòa nói: “Chúng ta biết bây giờ các ngươi rất bận, chúng ta có thể hiểu được.”
Ngay sau đó Trần Mục chắp tay hành lễ với Thanh Nguyệt Thần Hoàng: “Bái kiến Thanh Nguyệt tiền bối.”
Hai người không tiếp xúc nhiều với nhau, nhưng Thanh Nguyệt Thần Hoàng từng giúp đỡ Trần Mục, hắn nhớ kĩ trong lòng.
Thanh Nguyệt Thần Hoàng khẽ gật đầu, Lôi Hoan Âm bên cạnh nàng ta khẽ khom người hành lễ với Trần Mục.
Liễu Trung Nguyên và Khuyển Hoàng cùng lúc đến hoa viên, Thất Thất cưỡi trên cổ Thủy Kỳ Lân, tất cả các cấp cao đều quy tụ đầy đủ, bọn họ tổ chức hội nghị chính thức ở Tiêu Dao lầu.
Trần Mục và Khương Phục Tiên ngồi ở bàn dài phía Đông, Thần tộc chí cao và cường giả đỉnh tiêm của Tiêu Dao Minh ngồi ở hai bên, Thần Hoàng của Thần tộc và các cấp cao của Tiêu Dao Minh đều biết ý ngồi ở xung quanh, nghe bọn họ thương thảo.