Cảnh giới càng cao thì sinh con càng khó, Khương Phục Tiên và Trần Mục đều là sự tồn tại ở trên cao, hài tử của bọn họ cần rất nhiều tài nguyên.
Khương Phục Tiên biết sinh hài tử không phải là chuyện đơn giản, nàng ta không cảm thấy phiền phức mà ngược lại cảm thấy bản thân bây giờ rất hạnh phúc.
“Phụ hoàng, mẫu thân, hiện giờ phu quân rất bận, có rất nhiều chuyện phải giải quyết, Phục Tiên muốn đi san sẻ giúp chàng, sẽ đi cùng mọi người sau.”
Khương Phục Tiên khom người hành lễ với phụ mẫu.
Đông Hoàng và Huyền Vận thần hậu cũng hiểu được, biết bây giờ bọn họ có rất nhiều việc phải xử lý.
“Phục Tiên, tuyệt đối đừng cho chúng ta đặc quyền, nên sắp xếp thế nào thì cứ sắp xếp như thế, dù chúng ta chịu thiệt cũng không sao.” Đông Hoàng dặn dò nói.
Khương Phục Tiên mỉm cười gật đầu.
Trong cung điện.
Quyển trục dài mấy chục trượng trải ngang không trung.
Bên trên là sắp xếp các loại chức vị của Thần tộc, Trần Mục đang chỉnh sửa, Tần Nghê Thường và Ngu Tử Huyên sắp xếp danh sách thần tiên của Tiêu Dao Minh.
Khương Phục Tiên bước vào cung điện rồi đi đến bên cạnh Trần Mục, rất nhiều chỗ trên quyển trục đều trống không.
Trần Mục cười khổ nói: “Nương tử, trong thể chế thần tiên này chỗ xử lý không ổn nhất chính là lựa chọn và quản lí các cấp cao và cấp cơ sở.”
“Lựa chọn chức vị dựa vào năng lực là được, chắc chắn phu quân đang bối rối nên quản lý thế nào.” Khương Phục Tiên đoán được suy nghĩ của Trần Mục.
“Nương tử, nàng thật thông minh.”
Trần Mục cũng không nói quá, hắn thật sự cảm thấy Khương Phục Tiên cực kỳ thông minh, nàng ta rất xuất sắc, chỉ là bình thường không muốn làm những công việc này.
Để cho tu tiên giả bình thường có năng lực xuất chúng được đặt lên vị trí cao và chịu trách nhiệm quản lý, chắc chắn sẽ có rất nhiều cường giả không hài lòng, nếu như để cho cường giả làm cấp cao thì có thể bọn họ sẽ không dốc sức quản lý.
“Phu quân, để tất cả thần tiên mỗi người một việc, kiềm chế bọn họ theo thiên quy.”
“Đề nghị này không tệ.”
Đặt ra thiên quy, tất cả thần tiên đều bắt buộc phải tuân theo, có thiên quy thì không cần lựa chọn cấp cao để quản lý nữa mà trực tiếp dùng thiên quy để quản lý thần tiên.
Trần Mục chính là thiên quy, các thần tiên ngoại trừ hắn đều không cần phải phân cao thấp.
“Phu quân, thể chế thần tiên không để hoàn hảo ngay từ khi mới bắt đầu được, chúng ta có thể liên tục hoàn thiện nó, ta sẽ giúp chàng xây dựng lại trật tự thiên địa.”
Có Khương Phục Tiên ở bên cạnh lập mưu tính kế, Trần Mục nhẹ nhàng hơn rất nhiều, bọn họ bắt đầu sắp xếp công việc dựa theo năng lực của thần tiên.
Thành viên chủ yếu là cường giả của Tiêu Dao Minh và cường giả của Thần tộc, nhưng Tiên giới và nhân gian rất lớn, cần rất nhiều thần tiên quản lý.
Tiêu chuẩn của Trần Mục đối với Sơn Thần, Táo Thần, Hà Thần đã hạ thấp đi rất nhiều, Huyền Tiên là có thể đảm nhiệm chức vụ, cũng là cho tu tiên giả một lối ra.
Tần Nghê Thường phụ trách thu thập nguyện vọng của các thành viên trong Tiêu Dao Minh, Trần Mục sẽ điều chỉnh cương vị dựa theo mong muốn của bọn họ.
Trần Mục cố ý để Trần Dĩnh đến giúp truyền đạt nguyện vọng của các thành viên Thần tộc với Chúc Chiếu, cố gắng sắp xếp công việc dựa theo mong muốn của các thành viên Thần tộc.
Chẳng mấy chốc mười ngày đã trôi qua, quyển trục chức vị đã dần được lấp đầy, nhân tiện Trần Mục đã đặt ra thiên quy và công khai các thiên quy trước.
Trần Mục để Thủy Kỳ Lân giám sát xây dựng thiên cung.
Bây giờ hắn là Thiên Đế, tự nhiên cũng cần có thiên cung để quản lý thần tiên, hơn nữa thiên cung có thể sinh ra rất nhiều công việc nhàn rỗi, giải quyết rất nhiều vấn đề việc làm.
Liễu Trung Nhân phụ trách chiêu mộ và huấn luyện thiên binh, tổ chức đội quân hùng mạnh để cưỡng chế chấp hành thiên quy.
Chức vị của địa phủ hầu hết đều do Minh chủ sắp xếp, ông ta giúp Trần Mục trấn giữ Địa Phủ Luân Hồi nên cũng thích hợp cho ông ta chút đặc quyền để ông ta không đình công.
Minh chủ tự nhiên sẽ sắp xếp người của tộc mình, rất nhiều Minh tộc có công việc tốt ở địa phủ.
Ban đêm yên tĩnh.
Các mục công việc đều đã xử lý xong.
Trần Mục ngồi nghỉ ngơi trong đình việc, Khương Phục Tiên dựa vào vai hắn, hai người nhìn quyển trục: “Phu quân, sao Trần gia lại không có thần tiên?”
“Trần Đồng và Trần Tô còn quá nhỏ, ta muốn chúng tiếp tục mài giũa ở Tiêu Dao Minh, Trần Hãn ở cùng hài tử ở nhân gian lại không có thời gian, những người khác trong tộc thì vẫn chưa đạt đến tiêu chuẩn thấp nhất là Huyền Tiên.”
“Bọn họ không phải thần tiên nhưng cũng tự do tự tại hơn thần tiên.” Trần Mục cười nói.
Mặc dù hương hỏa có thể trường sinh, nhưng thần tiên cũng phải làm việc, Trần Mục sẽ không bỏ mặc Trần gia không quan tâm, sau này những chức vụ nhàn nhã ở thiên cung có thể sắp xếp cho người trong tộc, chắc chắn là nhẹ nhàng hơn so với chưởng quản gian khổ.
Trần Mục cất quyển trục đi, hắn ôm Khương Phục Tiên vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve bụng nàng ta.
Tiểu bảo bảo trong người Khương Phục Tiên vẫn là trạng thái mơ hồ, linh hồn đã mạnh hơn trước kia rất nhiều, phần bụng ngưng tụ ra năng lượng quang cầu kim sắc, linh hồn trẻ thơ ở trong quang cầu.
“Phu quân, vẫn còn sớm.”
“Nương tử, nàng vất vả rồi.”
Trần Mục cảm thấy Khương Phục Tiên có hơi suy nhược, khoảng thời gian này bọn họ bận xử lý việc chức vị thần tiên nên không chuẩn bị canh thuốc bồi bổ cơ thể cho nàng ta.
“Đứa trẻ này cũng ăn được lắm.”
“Không sao, ta nghỉ ngơi một lát là khỏe.”
Trần Mục không dám sơ xuất, hắn chuyển năng lượng trong cơ thể mình vào cơ thể Khương Phục Tiên.
“Phu quân, không cần.”
“Nương tử, nàng đừng lo lắng, thiệt hại chút năng lượng này không ảnh hưởng gì đến ta cả.”
Bây giờ Trần Mục có thể thôn phệ năng lượng của thiên địa, rất nhanh đã có thể hồi phục.
“Phu quân, chàng có từng nghĩ đặt tên cho hài tử của chúng ta là gì chưa?” Khương Phục Tiên dựa sát vào lòng Trần Mục, lòng đầy mong đợi.
Trần Mục vẫn chưa nghĩ đến vấn đề này: “Không biết là nam hay nữ, nương tử, nàng có từng nghĩ đến chưa?”
Khương Phục Tiên nằm trong lòng hắn lắc đầu cười nhẹ: “Vẫn chưa, sư tỷ nghe theo chàng hết.”
“Vậy gọi là Trần Khương?”
“Không được!”