Trần Mục không khỏi lắc đầu thở dài: “Khó thật, còn khó hơn là định ra thiên quy.”
“Vậy chàng từ từ suy nghĩ, ta mặc kệ.” Khương Phục Tiên cọ xát trong lòng Trần Mục.
Sáng sớm hôm sau.
Trần Mục để Ngu Tử Huyên công bố trước quyển trục bổ nhiệm đã sắp xếp xong để mọi người xem, có chỗ nào không hài lòng thì có thể nói ra để chỉnh sửa.
Bên ngoài Quang Minh thần miếu rất náo nhiệt.
Bảng danh sách kim sắc cực kỳ bắt mắt, cường giả các tộc đều vây xem xung quanh và bàn tán.
“Thái Dương Chân Quân Chúc Chiếu chấp chưởng Thái Dương.”
“Thái Âm Chân Quân U Huỳnh chấp chưởng Thái m.”
“U Minh Chân Quân Minh chủ chấp chưởng luân hồi.”
“...”
Nhìn bảng danh sách được công bố, U Huỳnh khẽ cau mày lại: “Đại ca, bảng danh sách này chỉ có chức vị nhưng không nhìn ra thân phận cao thấp.”
Trong mắt Chúc Chiếu mang theo tán thưởng: “Chức vị không có cao thấp, làm như thế nào mới có cao thấp, ta thấy sắp xếp rất tốt, ta không có ý kiến.”
“Dù sao công việc của chúng ta cũng rất nhẹ nhàng, để Thái Dương và Thái Âm thường xuyên hoạt động là được.”
U Huỳnh cũng không có ý kiến, hai người họ không có ý kiến, đa số Thần tộc tự nhiên cũng sẽ không có ý kiến, nhưng vẫn có một số khác bất mãn.
Chẳng hạn như Thần tộc không muốn đến nhân gian làm thần tiên, có tu tiên giả không muốn đến tinh không, rồi còn cảm thấy mệt, muốn từ bỏ công việc thần tiên.
Trần Mục cho bọn họ cơ hội điều chỉnh.
Đại đa số đều sẽ có được công việc hợp ý, nhưng vẫn có một bộ phận rất nhỏ đến cuối cùng vẫn không hài lòng, Trần Mục cũng không chiều theo bọn họ.
Vẫn còn rất nhiều cường giả muốn làm thần tiên, cho dù là công việc gì cũng được.
Trôi qua hai ngày điều chỉnh đã xác định danh sách thần tiên cuối cùng, Trần Mục biết thời gian gấp rút, ngay đêm đó hắn đã bắt đầu xây dựng trật tự mới.
Bên ngoài Quang Minh thành.
Cường giả các tộc đứng trên thảo nguyên.
Trần Mục đứng ở chỗ cao, trước người hắn xuất hiện quyển trục kim sắc do sức mạnh vị diện ngưng tụ thành, quy tắc và trật tự đang quấn quanh.
Chúc Chiếu dẫn đầu cắt đứt lòng bàn tay, huyết quang bay lên không trung, vô số cường giả đồng thời lấy máu để thề, huyết quang điểm sáng cả bầu trời đêm, cuối cùng tất cả đều rơi vào quyển trục kim sắc, trên quyển trục hiện lên rất nhiều cái tên.
Thệ ước có hiệu lực, thiên địa chấn động.
“Bái kiến Thiên Đế!”
“Bái kiến Thiên Đế!”
Cường giả các tộc quỳ xuống cùng lúc.
Tiếng hô hoán vang vọng khắp tứ hải bát hoang.
Khương Phục Tiên và CC đứng trong cung điện, các nàng nhìn trông về phía xa.
Trần Dĩnh không hiểu nói: “Sao ca muội lại không cho các tỷ làm thần tiên chứ?”
“Thần tiên nào có nhẹ nhàng như thế.” Tần Nghê Thường hiểu sự sắp xếp của Trần Mục, có chỗ lợi tuyệt đối sẽ không bỏ quên người nhà của mình.
Khương Phục Tiên không muốn làm thần tiên.
Thân là nương tử của Trần Mục, bây giờ nàng ta là minh chủ phu nhân, tương đương với Đế Hậu.
Quyển trục kim sắc bừng lên huyết quan.
Các loại trật tự thiên địa lan tràn khắp nơi.
Trật tự quy tắc khuếch tán hết vòng này đến vòng khác giống như gợn sóng, cường giả bình thường đều không ngẩng đầu lên được.
Trần Mục đứng ở trên cao, dáng người vĩ ngạn, toàn thân hắn tản ra hà quang đang xây dựng lại trật tự thiên địa với sức mạnh to lớn vượt trội.
Cường giả các tộc có thể cảm nhận được rõ ràng quy tắc xung quanh đang xảy ra biến hóa.
Quyển trục kim sắc đột nhiên phân thành vô số ấn ký huyết sắc, hòa tan vào trong cơ thể các cường giả có mặt ở đó, bây giờ bọn họ đã trở thành thần tiên thực sự.
Thần tiên trên thảo nguyên lần lượt biến mất.
Từng tia lưu quang phóng đến chân trời góc bể, tản ra rơi xuống trời Nam đất Bắc, thậm chí có cả trong tinh không.
Khi tất cả thần tiên đã tại vị, Trần Mục dùng sức mạnh vị diện xây dựng trật tự mới.
Đối với người bình thường thì không có cảm giác gì, nhưng đối với tu tiên giả thì có thể cảm nhận rõ ràng trật tự quy tắc bên cạnh đã xảy ra biến hóa.
Trước kia có trở thành Chân Tiên cũng rất khó trường sinh được, bây giờ trở thành Địa Tiên là có thể tiếp nhận trường sinh từ hương hỏa, theo đó kiếp số cũng gia tăng tương ứng.
Khi trật tự mới xuất hiện, mặt trời mọc lên, ánh bình minh chiếu sáng Quang Minh thành.
Trần Mục hài lòng quay về cung điện.
Tần Nghê Thường trêu đùa nói: “Tiểu sư đệ, trật tự mới đã xây dựng xong, Tiêu Dao Minh có cần thiết phải tồn tại không? Có thể thả ta về được chưa?”
Trần Mục khẽ cười lắc đầu: “Sư tỷ, vẫn còn rất nhiều chuyện cần đến Tiêu Dao Minh, chẳng hạn như quản lý môn phái tu tiên, tuyên truyền hệ thống hương hỏa, nếu như tỷ cảm thấy cực khổ thì đệ cho tỷ nghỉ phép.”
“Nếu đã còn công việc vậy thì ta ở lại, nhân tiện cũng có thể ở cùng sư tỷ.”
“Vẫn là sư tỷ nhà ta tốt.”
“Ha ha ha.”
Trần Dĩnh kích động nói: “Ca, Liễu tiền bối nói muốn xây dựng thiên cung, là thật sao?”
Trần Mục gật đầu: “Sau này thần tiên đều do thiên cung chỉ định, đến lúc đó ta để muội ở thiên cung làm tiểu tiên nữ bưng trà rót nước, thấy thế nào?”
“Không cần, muội muốn làm nữ chiến thần.” Trần Dĩnh khoanh hai tay trước ngực, ngạo kiều ngẩng cao đầu.
Vốn dĩ Trần Dĩnh còn muốn đòi Trần Mục cho một chức vị oai phong, nhưng cuối cùng lại không có gì cả.
Khương Phục Tiên không chúc mừng, ngược lại nhắc nhở nói: “Phu quân, trật tự mới vẫn cần phải theo dõi, chàng không thể buông lỏng cảnh giác.”
Trần Mục trịnh trọng nói: “Ta trở về chính là vì chuyện này, Dĩnh Dĩnh, muội phải chăm sóc tốt cho Phục Tiên tỷ tỷ, phải chuẩn bị canh thuốc bồi bổ cơ thể cho nàng.”
“Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”
Trần Dĩnh rất thích công việc như vậy.
Trần Mục nhìn sang Tần Nghê Thường: “Sư tỷ, cấp cao của Tiêu Dao Minh đều đã trở thành thần tiên, chuyện thế tục phải giao cho tỷ giải quyết.”
“Không thành vấn đề.”
Tần Nghê Thường đồng ý một cách sảng khoái.
Trần Mục nhẹ nhàng ôm lấy Khương Phục Tiên: “Nương tử, trật tự thiên địa mới đại khái phải mất ba tháng để kiểm nghiệm, ta đưa nàng về nhà.”
Khương Phục Tiên lắc đầu: “Ta sẽ ở Quang Minh thành trợ giúp sư muội xử lý công vụ, chàng cứ lo giám sát trật tự thiên địa, chuyện ở đây để ta giải quyết.”
“Vậy được.”
Trần Mục không ép buộc Khương Phục Tiên nghỉ ngơi mà là liếc nhìn Trần Dĩnh, Trần Dĩnh tươi cười nháy mắt, nàng ta hiểu ý của ca ca.