Vị Hôn Thê Của Ta Là Kiếm Thánh (Bản Dịch Full)

Chương 767 - Chương 767: Manh Mối Của Bỉ Ngạn (1)

Chương 767: Manh Mối Của Bỉ Ngạn (1)

Khương Phục Tiên thoát khỏi vòng ôm của Trần Mục, mỉm cười nói: “Chàng mau đi làm việc đi.”

Nếu như có thể, Trần Mục chỉ muốn ở bên cạnh Khương Phục Tiên, bây giờ hắn chỉ có thể rời khỏi Quang Minh thành hành tẩu ở giữa thiên địa.

Quan sát trật tự thiên địa có ổn định hay không, đồng thời trong lúc quan sát còn phải suy diễn liên tục, dự đoán xem cấu trúc này có thể chống đỡ được bao lâu.

Tần Nghê Thường phụ trách tuyên truyền chế độ hương hỏa, để bách tính thờ phụng thần tiên tương ứng.

Muốn mưa thuận gió hòa thì phải cúng tế Phong Thần và Vũ Thần, ở những nơi khác nhau sẽ có Phong Thần và Vũ Thần khác nhau, gió thổi mưa rơi ở các nơi cũng khác nhau.

Sơn Thần hầu hết là tu tiên giả, Hà Thần đa số là Yêu tộc, Minh tộc phụ trách địa phủ, Thần tộc có liên quan nhiều đến trật tự quy tắc, cường giả các tộc hợp tác với nhau, cùng nhau duy trì cân bằng thiên địa.

Kim Thiền thuyết giảng phật pháp, xây dựng phật miếu, tuy rằng thoát li khỏi thế chế thần tiên, phân chia một phần hương hỏa của thần tiên nhưng Trần Mục cũng không ngăn cản.

Khi thời gian trôi đi, số lượng hương hỏa ở các nơi cũng theo đó dần tăng lên, Trần Mục nhận thấy hắn không phải người nhận được nhiều hương hỏa nhất, mà là Khương Phục Tiên.

Mọi người đều coi Quang Minh Nữ Thần là hy vọng, Trần Mục không để ý, mặc dù hắn được xưng là Thiên Đế nhưng rất nhiều bách tính bình thường còn không biết đến hắn.

Sau ba tháng quan sát, Trần Mục xác định trật tự mới có thể duy trì rất nhiều năm.

Trần Mục từng suy diễn rất nhiều lần, cuối cùng đều phát hiện trật tự thế giới sớm muộn gì cũng sẽ sụp đổ.

“Xem ra nhất định phải dùng sức mạnh vị diện hoàn chỉnh xây dựng lại trật tự mới có thể lâu dài.” Ánh mắt Trần Mục kiên định, hắn nhìn về hướng thông đạo vị diện ở chỗ sâu trong tinh không.

Quang Minh thành.

Tổng bộ Tiêu Dao Minh.

Sau khi trật tự mới hoạt động, ngày nào Khương Phục Tiên và Tần Nghê Thường cũng phải xử lý đủ loại công việc.

Trần Dĩnh cũng giúp đỡ, đi theo học tập Tần Nghê Thường, cứ cách ba ngày nàng ta sẽ chuẩn bị canh thuốc bồi bổ cơ thể cho Khương Phục Tiên.

Sau khi hệ thống hương hỏa được phổ cập trong đời thường thì người được lợi nhiều nhất là Khương Phục Tiên.

Khương Phục Tiên là hy vọng của mọi người, tiếp theo là Trần Mục, danh tiếng của Thiên Đế truyền xa.

Phu thê hai người sóng vai cùng gánh vác tương lai của vị diện, bình thường bọn họ đều không có thời gian để nghỉ ngơi.

Sau ba tháng theo dõi, Trần Mục xác định trật tự mới có thể duy trì được thời gian rất dài.

Hắn quay về Tiêu Dao Minh, sau đó đến lầu các xử lý công vụ thăm Khương Phục Tiên.

Tần Nghê Thường giải quyết các vấn đề về hương hỏa thế tục, Khương Phục Tiên phụ trách xử lý các vấn đề của thần tiên, hai người nàng chia nhau cùng làm, hiệu suất rất cao.

“Nương tử, ta dẫn nàng ta ngoài đi dạo.” Trần Mục bước vào trong lâu, thấy Khương Phục Tiên làm việc cực nhọc thì muốn dẫn nàng ta ra ngoài tắm nắng.

Khương Phục Tiên duỗi eo, đường cong xinh đẹp, nàng ta cười tươi gật đầu, Tần Nghê Thường ở bên cạnh khẽ bĩu môi: “Tiểu sư đệ, còn ta thì sao?”

Trần Mục cười đáp lại: “Sư tỷ, đệ cho tỷ nghỉ phép, hai ngày này để Ngu Tử Huyên và Vũ Văn Đằng giải quyết, đệ chuẩn bị cho Trần Tô và Trần Đồng đến Tiêu Dao Minh, nếu tiện thì tỷ hãy dẫn dắt bọn chúng.”

“Được thôi.”

“Tiện thể ta cũng được nghỉ ngơi hai ngày.”

Tần Nghê Thường đồng ý rất sảng khoái, dù sao khi Trần Tô và Trần Đồng đến Tiêu Dao Minh thì công việc của nàng ta cũng có thể nhẹ nhàng hơn nhiều, còn có thể sai bảo bọn họ.

Khương Phục Tiên đề xuất: “Sư muội, muội có thể điều Tiêu Vân và Liễu Mi Nhi đến đây.”

Trần Mục gật đầu: “Chủ ý này không tồi.”

“Được thôi, đây là hai người nói đấy, ta chỉ sợ có người ở sau lưng bàn tán ta.”

Tần Nghê Thường đã muốn để đồ đệ của mình đến Tiêu Dao Minh từ sớm, tài nguyên ở Tiên giới nhiều hơn ở Lăng Vân tông, sau này tấn thăng lên thần tiên cũng dễ dàng.

Trần Mục cười nhẹ nói: “Nương tử, chúng ta điều Tiêu Vân đi hẳn là Phi Yến sẽ rất vất vả.”

Trong mắt Trần Mục hiện lên ý cười: “Ta tin tưởng Phi Yến có thể quản lý tốt Lăng Vân tông, vẫn còn Thẩm Trạch và Diệp Hoành ở đó, bọn họ chắc chắn không sao đâu.”

“Cũng đúng.”

Trần Mục kéo Khương Phục Tiên đến nhân gian.

Đã phải cực khổ mấy tháng cũng xem như có thời gian để nghỉ ngơi, hai người trở về Trần gia, mọi người đều nghe nói về hệ thống hương hỏa và hệ thống thần tiên, họ vẫn đang bàn luận.

Sân tập võ.

Trần Đồng và Trần Tô đang dạy Trần Ngang và Tần Di luyện kiếm, bọn họ là ca ca tỷ tỷ nên rất có kiên nhẫn, Trần Thiên Nam ngồi uống trà tận hưởng ánh nắng ở gần đó, cuộc sống như thế này rất tiêu dao tự tại.

Trần Mục và Khương Phục Tiên cùng lúc hét gọi.

Trần Thiên Nam nhìn thấy bọn họ thì cười lớn nói: “Tiểu Phục, Mộ thành chủ nói với ta bây giờ ngươi đã là Thiên Đế lợi hại nhất trên trời dưới đất rồi.”

Trần Mục gật đầu, khẽ cười: “Gia gia, vốn dĩ muốn sắp xếp cho ngài công việc nhẹ nhàng, nghĩ kĩ lại thì thấy ngài vẫn nên ở nhà hưởng phúc thì tốt hơn.”

“Đời này của gia gia đã đáng giá rồi, sinh lão bệnh tử là trạng thái bình thường, ta có thể chấp nhận được, các ngươi không cần hao tâm tốn sức vì ta.” Trần Thiên Nam đầy vẻ nghiêm túc.

Trần Mục biết tính của gia gia: “Gia gia, ngài cứ yên tâm, ta sẽ không làm khó ngài.”

“Tam thúc, tam thẩm.”

Trần Đồng và Trần Tô đi qua đây.

Trần Mục và Khương Phục Tiên mỉm cười gật đầu.

Trần Ngang và Tần Di đều tiến lại đây tham gia náo nhiệt, Trần Mục nghiêm túc nói: “Đồng Đồng, Tô Tô, ta muốn cho hai đứa đến Tiêu Dao Minh luyện tập.”

“Được ạ.”

Trên mặt Trần Đồng tràn đầy vui mừng.

Trần Tô khẽ chớp mắt: “Tam thúc, công việc của Tiêu Dao Minh ta sợ làm không tốt.”

“Nghê thường a di sẽ dẫn dắt các ngươi, cứ học từ từ, trước tiên cứ rèn luyện ở Tiêu Dao Minh đã, sau này có thể đến thiên cung nhận chức.” Trần Mục trịnh trọng nói.

Trong mắt Trần Tô mang theo phấn khích: “Tam thúc, ta nghe Thất Thất nói thiên cũng là nơi quản lý thần tiên, chúng ta thật sự có thể đến đó sao?”

“Tất nhiên.”

Bình Luận (0)
Comment