Trần Mục cười gật đầu.
Trần Tô cảm thấy quản lý thần tiên là công việc rất tự hào, nàng ta đồng ý đi đến Tiêu Dao Minh, hai tỷ đệ vẫn cần đến đó để rèn luyện.
Tần Di nói yếu ớt: “Đại tỷ, hai người đi rồi, sau này ai dạy cho chúng ta?”
Trần Tô có chút bất lực, lúc này Trần Dao xuất hiện ở sân tập võ, nàng ta cười nhẹ nói: “Tiểu Di, về sau tiểu cô dạy các ngươi có được không?”
“Được ạ!”
Tần Di nhào vào lòng Trần Dao.
“Ca, Phục Tiên tỷ tỷ.” Trần Dao mỉm cười chào hỏi, cảnh giới hiện giờ của nàng ta đã đạt đến Thiên Tiên tuyệt đỉnh, cách Chân Tiên cũng chỉ còn nửa bước.
Trần Dao không vội đột phá, bây giờ trật tự của thiên địa mới vừa ổn định, nàng ta định để lắng xuống trước.
Ban đầu Trần Mục còn định hỏi xem Trần Dao có muốn đi thiên cung không, bây giờ nàng ta chủ động xin ở nhà, xem ra là không có hứng thú với thiên cung.
Bọn họ vẫn chưa biết chuyện Khương Phục Tiên mang thai, chỉ có Trần Dĩnh biết, Trần Mục không định công khai, bởi vì cái thai này phải mất rất lâu nữa mới sinh ra.
Hai người đi thăm hỏi phụ mẫu trước.
Mấy người Trần Nghiêm đang chơi mạt chược trong viện tử.
Bọn họ nhìn thấy Trần Mục và Khương Phục Tiên thì đều vô cùng vui mừng, phấn khích đứng dậy.
Trần Mục vẫn chưa từng dẫn phụ mẫu đi chơi nên đề xuất nói: “Ta vừa cảm nhận được thiên cung mới xây xong, vừa hay dẫn mọi người đến thiên cung nhìn xem.”
Mấy người Đường Uyển không thích Tiên giới, nhưng thiên cung ở tinh không, nghe thấy lời đề nghị của Khương Phục Tiên mọi người đều vui vẻ ra mặt, toàn bộ Trần gia đều được sắp xếp ổn thỏa.
Trần Hi và Tần Hàn Lâm cũng bị gọi về, Trần Thiên Nam cũng bị đám tiểu bối kéo tới, Trần Mục đưa người trong đi tộc đến thiên cung ở sâu trong tinh không.
Thiên cung ở trên một hòn đảo lơ lửng.
Cung điện hùng vĩ tầng tầng lớp lớp, tràn ngập sương tiên, khắp nơi đều được trang trí mạ vàng, sàn nhà thủy tinh, Thủy Kỳ Lân chịu trách nhiệm đốc công, thiên binh do Liễu Trung Nguyên tổ chức và thành lập đang canh giữ thiên cung, chỗ này sẽ là trung tâm của thiên địa.
“Wa, đẹp quá.”
Trần Tô đã yêu thích nơi này.
Trần Mục dẫn người trong tộc đi dạo ở thiên cung, xung quanh đều là cây cổ thụ cao ngất, cung điện tinh xảo xinh đẹp.
“Đại tỷ, nếu như tỷ muốn, ta có thể sắp xếp cho tỷ vài chức vụ nhàn rỗi nhẹ nhàng.” Trần Mục nhìn sáng Trần Hi và Tần Hàn Lâm.
Trần Hi vội vàng lắc đầu: “Không cần, chúng ta còn phải quản lý tiêu cục, nếu như thật sự thiếu người thì ta và Hàn Lâm có thể tới giúp đỡ.”
Bọn họ biết, chức vị thần tiên không dễ dàng có được, Sở Vũ cười nói: “Đa tạ tam ca, gia gia ta bây giờ là thần tiên của ở phía Bắc Yêu vực, so với việc quản lý toàn bộ Yêu vực như trước kia thì nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
“Sở lão gia thích là tốt rồi.” Trần Mục không thể đảm bảo công việc của thần tiên đều vừa ý mọi người.
Trần Mục dẫn mọi người đi tham quan chính điện của thiên cung, chỗ này là nơi Thiên Đế sẽ gặp các thần tiên, bên trong trang trọng uy nghiêm, nguy nga lộng lẫy.
Sau khi mọi người đến đây thì đều kinh ngạc thốt lên, trong mắt Trần Thiên Nam tràn đầy hãnh diện và tự hào.
“Tam cữu, ta có thể ngồi lên trên đó được không?” Tần Di ngẩng đầu nhìn Trần Mục.
Phía trước chính điện là đế vị cao ngất ở phía trên, kim quang sáng chói, cho dù không có ai ngồi ở đó cũng có thể mang cho mọi người cảm giác áp bức mạnh mẽ.
Trần Mục nhắc nhở: “Vị trí đó không ngồi được, cần phải hứng chịu nhân quả khổng lồ.”
“À.”
Tần Di có chút thất vọng.
Mọi người nghe vậy thì đều ha ha cười lớn.
“Nhưng tam cữu có thể bế các ngươi lên đó ngồi một lát.” Trần Mục ôm Tần Di và Trần Ngang lên, trên khuôn mặt nhỏ của hai đứa đều cười lộ ra lúm đồng tiền.
Một lát sau, Trần Mục mang bọn chúng rời khỏi đó, Trần Hãn nói đùa: “Hai đứa các ngươi cũng xem như là đã gián tiếp ngồi vào vị trí của Thiên Đế rồi, những người khác chỉ biết ngưỡng mộ thôi.”
Trần Ngang và Tần Di cười vô cùng vui vẻ.
Trần Dao tò mò hỏi: “Ca, chúng ta chơi đùa ở thiên cung, sao lại không thấy tỷ tỷ đâu?”
Trần Mục sợ Trần Dĩnh nói ra chuyện Khương Phục Tiên mang thai nên để nàng ta ở lại Tiêu Dao Minh: “Muội ấy ở Tiêu Dao Minh, sau này ca sẽ để muội ấy đến thiên cung giúp đỡ.”
Thiên cung rất lớn nhưng rất quạnh quẽ, Trần Mục để mọi người ở lại đây chơi thêm hai ngày, mấy người Trần Thiên Nam không đồng ý, đối với bọn họ thì đến đây nhìn xem thì được, nếu như sống ở đây thì sẽ không thoải mái.
Trần Mục cũng không miễn cưỡng người trong tộc ở lại đây, sau khi dẫn bọn họ dạo quanh thiên cung một vòng thì đưa bọn họ về nhà, lúc về đến nhà thì trời đã tối khuya.
Đêm đã khuya.
Trần Mục và Khương Phục Tiên quay về phòng.
“Phu quân, ta muốn ngâm mình.”
“Nương tử, ta đi làm cho nàng.”
Trong phòng bốc lên hơi nóng, Khương Phục Tiên và Trần Mục ngâm mình trong bồn tắm ấm áp.
Khương Phục Tiên dựa lưng vào người Trần Mục, nằm trong vòng tay hắn, khuôn mặt đẹp rất thoải mái, Trần Mục chơi với những ngón tay mảnh khảnh của nàng ta: “Nương tử, nàng có muốn ở lại không.”
“Không muốn.”
Nhiệt độ trong phòng đột ngột giảm xuống.
Trần Mục không dám nhắc tới chuyện này nữa, vội càng xoa bóp vai cho Khương Phục Tiên, hầu hạ nhiệt tình sợ nàng ta tức giận, dù sao bây giờ còn có hài tử.
Cả nửa ngày Khương Phục Tiên vẫn không để ý tới Trần Mục.
Ngâm nước nóng xong.
Trần Mục ôm Khương Phục Tiên đang hờn dỗi lên giường, ôm nàng ta vào lòng, cọ lên trán nàng ta rồi đàng hoàng nhận lỗi: “Nương tử, xin lỗi nàng.”
“Phu quân, Bỉ Ngạn quá nguy hiểm, ta không muốn chàng một mình đi đến đó.” Khương Phục Tiên ôm chặt lấy Trần Mục, trong mắt nàng ta hiện lên gợn sóng.
Trần Mục biết Bỉ Ngạn nguy hiểm cho nên không muốn dẫn theo Khương Phục Tiên cùng mạo hiểm, đặc biệt là bây giờ nàng ta còn có hài tử, sẽ ngày càng suy nhược.
“Nương tử, ta sẽ dẫn nàng theo, cho dù gặp phải nguy hiểm thế nào, ta cũng sẽ bảo vệ các nàng.” Trần Mục hôn nhẹ lên gò má Khương Phục Tiên.
Khương Phục Tiên ở trong chăn bỗng nhiên cười thành tiếng, nghe thấy câu trả lời của Trần Mục, nàng ta rất hài lòng.
【Đánh dấu: Hoang giới】
【Phần thưởng: Hoang Đạo】