Vị Hôn Thê Của Ta Là Kiếm Thánh (Bản Dịch Full)

Chương 769 - Chương 769: Manh Mối Của Bỉ Ngạn (3)

Chương 769: Manh Mối Của Bỉ Ngạn (3)

Hệ thống đã lâu không có động tĩnh gì lại đưa ra nhiệm vụ, địa điểm nhiệm vụ lần này rất đặc biệt, vị trí của Hoang giới được đưa ra, khắp nơi đều là bóng tối.

Hoang giới không ở trong vị diện này, chắc hẳn là có liên quan đến Hoang chủ, hơn nữa còn ở Bỉ Ngạn, Trần Mục lấy ngọc thạch màu xanh ra, trong chăn trở nên sáng lên.

Khương Phục Tiên đưa tay sờ nhẹ vào ngọc thạch màu xanh.

“Nương tử, đây chính là bí mật mà sư tôn cất giữ, có thể nó chính là bản đồ của Bỉ Ngạn.”

“Bản đồ của Bỉ Ngạn.”

Ngọc thạch màu xanh tỏa ra ánh sáng, bên trong có những sợi tơ kim sắc đan xem nhau.

Trần Mục muốn tìm được sức mạnh vị diện còn lại, nhất định phải giải được bí mật ở bên trong.

Phu thê hai người nghiên cứu từ tối khuya đến sáng sớm.

Trần Mục không có manh mối, hắn quyết định đi đến Hoang giới trước, có lẽ ở đó có manh mối.

“Nương tử, ta nhận được tình báo của Hoang chủ, hắn ta là truyền kì của nhiều năm trước và còn từng đến được Bỉ Ngạn, chúng ta có thể lần theo dấu vết của hắn ta.”

“Khi xưa chúng ta gặp được thuyền của hạm đội Hoang chủ, một chiếc thuyền chiến quay về điểm xuất phát, bây giờ chúng ta có thể đi xem thử, không biết chừng có thể phát hiện được gì đó.”

“Vẫn là nương tử thông minh.”

Trần Mục và Khương Phục Tiên mặc y phục vào rồi lập tức tiến đến tinh không tìm kiếm chiếc chiến thuyền quay về điểm xuất phát kia.

Ở chỗ sâu trong tinh không, bên ngoài sơn hải.

Chiến thuyền màu đen mục nát lơ lửng trên tinh không hoang vu, chầm chậm chạy về hướng của Hoang Châu, với tốc độ như vậy không biết còn có ngày quay về không, chỗ này còn có bí mật chưa được giải đáp.

Trần Mục và Khương Phục Tiên nhìn những tu tiên giả hóa thạch kia, có thể cảm nhận được bọn họ hóa thạch là kết quả do năng lượng bản nguyên bị thôn phệ hoàn toàn.

Bọn họ đi vào trong khoang thuyền thì nhìn thấy tượng đá màu xanh cao bằng nửa người, Trần Mục trầm giọng nói: “Có thể xác định hành động này đến từ Bỉ Ngạn.”

Khương Phục Tiên khẽ gật đầu: “Đúng vậy, vật chất bên trong không thuộc về vị diện của chúng ta, năng lượng bên trong rất đặc thù.”

Trên tượng đá màu xanh còn có ánh bạc do Khương Phục Tiên lưu lại, Trần Mục vươn tay ra, đá xanh cao nửa người thu lại thành ngón tay cái rồi rơi vào tay hắn.

“Viên đá này đến từ Bỉ Ngạn, ta có thể tìm thấy vị trí của khối đá này thông qua nó.” Trần Mục quan sát viên đá màu xanh, đây là manh mối mấu chốt.

Đây là thứ mà bọn họ liều mạng mang về, chắc chắn là hữu dụng, Trần Mục cất đá xanh đi.

Ở giữa khoang thuyền là quan tài bằng vàng, trước kia Trần Mục từng cưỡng chế mở nó ra, bên trong có một bộ y phục mang theo chấp niệm, lúc đó sức lực của hắn vẫn còn rất yếu.

Lần này Trần Mục dễ dàng mở quan tài bằng vàng ra, bộ váy xinh đẹp xuất hiện trước mắt hắn, bên trên có hỏa quang màu xanh quấn quanh, Trần Mục lựa chọn luyện hóa nó.

Trần Mục nhìn thấy vô số chiến thuyền xếp thành hàng vắt ngang bầu trời, phía xa có bóng dáng vĩ ngạn ngồi trong không gian sâu thẳm mênh mông ở phía xa, vương tọa hắc sắc còn nguy nga hơn cả ngôi sao.

Đối mặt với sự tồn tại kinh khủng đó, hạm đội tĩnh mịch, khí tức tuyệt vọng đang tràn ngập.

Bỗng nhiên, bàn tay to giấu trời che đất vỗ vào sinh linh vĩ ngạn ngồi trên vương tọa nguy nga kia, chủ nhân của chiếc váy cũng không thấy rõ quá trình chiến đấu.

Trần Mục có thể nhận định là do Hoang chủ ra tay, thực lực kia mạnh hơn Thần tộc chí cao, thậm chí còn mạnh hơn Minh chủ, sinh linh cấm kỵ trên vương tọa kia càng khủng khiếp hơn, ngay cả Trần Mục cũng không dám khinh suất.

Ý thức của Khương Phục Tiên và Trần Mục giống nhau, nàng ta cũng có thể nhìn thấy hình ảnh mà hắn nhìn thấy, ở Bỉ Ngạn tràn đầy sinh linh cấm kỵ, chỗ đó nguy hiểm hơn nhiều so với nơi này.

“Không thể quay về.”

“Quay về sẽ mang theo xui rủi.”

“Nhưng phải có người mang tin tức trở về.”

“...”

Trong hình ảnh mơ hồ, Trần Mục đã biết được tình hình đại khái, những người này quay lại là muốn cảnh báo bọn họ đừng đi đến Bỉ Ngạn, chỗ đó có nguy hiểm.

“Không ổn!”

Trần Mục đột nhiên cau chặt mày lại.

Ma chủ muốn hủy diệt thế giới, Tiên tộc muốn rời khỏi nhưng lại không thể rời đi, thiếu nữ tóc vàng lo sợ tọa độ của vị diện bị lộ, bây giờ Tiên tộc rời khỏi vị diện này rất có thể sẽ thu hút các cường giả của vị diện khác đến.

“Chúng ta phải đuổi theo Tiên tộc trở về.”

Trần Mục biết, Tiên tộc có rất nhiều nhân tố không xác định ở bên ngoài, bọn họ thậm chí có thể quay trở lại chém giết lần nữa, cũng có thể liên hợp với các vị diện khác.

Khương Phục Tiên kéo cánh tay Trần Mục: “Phu quân, đừng lo lắng, tin tức của chúng ta về Bỉ Ngạn có hạn, có thể thu thập tin tức ở Bỉ Ngạn trước.”

“Cũng phải.”

Trần Mục suy nghĩ một hồi, tin tức liên quan đến Bỉ Ngạn, người biết rõ nhất có thể là Tịnh Trần và Minh chủ, bọn họ đến từ Bỉ Ngạn, có thể sẽ tìm được đáp án từ bọn họ.

“Lúc trước bắt đế tử của Tiên tộc làm tù binh, không ngờ còn có thể có ích, không biết chừng có thể tìm được Tiên tộc thông qua bọn họ, chúng là đến địa phủ xem thử trước.”

Trần Mục và Khương Phục Tiên đến U Minh Địa Phủ, chỗ này rất náo nhiệt, đều là vong linh.

Trần Mục còn nhìn thấy bóng dáng quen thuộc: “Sao các ngươi lại chạy đến địa phủ rồi?”

Dục Ảnh và nữ tử bạch y đuổi ma quỷ ở Quỷ Môn Quan, nữ nhân chính là Băng Xà của Bắc Lâm ở Bắc Hoang.

“Bái kiến Thiên Đế!”

Dục Ảnh và Băng Lương khom người hành lễ.

“Không cần đa lễ.” Trần Mục khẽ mỉm cười, nhớ lại rất nhiều năm trước Dục Ảnh còn gọi hắn là Trần sư đệ, cũng đã rất nhiều năm không gặp.

Chân của Dục Ảnh cũng đang run rẩy, Trần Mục cười nói: “Không cần phải sợ, các ngươi làm việc tiếp đi.”

Trần Mục và Khương Phục Tiên đi đến chỗ sâu trong địa phủ, Dục Ảnh vỗ vỗ ngực: “Không ngờ đấy, Trần sư đệ thế mà có thể hạ gục Khương Phục Tiên.”

Băng Lương che miệng cười trộm: “Ngươi mà lại sợ Khương tông chủ? Vừa nãy còn sắp bị dọa cho phát ngốc luôn.”

“Năm đó phu quân ngươi suýt chút đã bị nàng ta đánh chết.”

“Năm đó nương tử ngươi suýt giết chết Thiên Đế.”

Bình Luận (0)
Comment