Trong chiến trường, Trần Mục không hề mỏi mệt chút nào, hắn đang cố ý "bị đánh", chỉ cần bất diệt quang huy ở đây, thì công kích của Phần Vũ không đả thương được hắn.
Trần Mục đang mượn sức mạnh của Phần Vũ để tiêu hao khí Thái m trong cơ thể, sức mạnh của Phần Vũ nghiêng về dương, lúc công kích của hắn ta rơi xuống, đều bị sức mạnh thôn phệ hấp thu.
Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.
Nơi xa, Chu Vạn Cổ nhìn ra manh mối: "Trần Mục rất mạnh, cần giải quyết hắn hay không?"
Có nam tử đứng ở trong sương mù, nhìn không rõ ràng: "Chúng ta còn có chuyện quan trọng hơn phải xử lý, vị diện Sâm La sẽ giúp chúng ta giải quyết hắn."
Cường giả của vị diện Luân Hồi quay người rời đi, bọn họ biến mất tại chỗ sâu của vùng đất Khư Tịch.
Trong chiến trường.
Mắt thấy Trần Mục đã sắp thua, Phần Vũ càng thêm hưng phấn, không tiếc hết thảy phát động công kích.
Lâm Thanh Đại và Diệp Thương Khung đều rất khẩn trương, cường giả chung quanh đều đang đợi kết quả, nếu như Trần Mục bị thua, tình cảnh của vị diện Thâm Lam sẽ cực kỳ nguy hiểm.
Nhưng Trần Mục đang ở loại trạng thái này, Phần Vũ vẫn không thể nào dễ dàng đánh bại hắn, hắn ta lại chiến đấu hơn nửa ngày, cuối cùng chủ động lựa chọn lùi lại.
Cường giả chung quanh đều kinh ngạc.
Thân thể Trần Mục đang lay động, lung lay sắp đổ, hắn "ráng chống đỡ" mới không có ngã xuống, thoạt nhìn như là nỏ mạnh hết đà, đã sức cùng lực kiệt.
Phần Vũ đang ho khan, hắn ta và Trần Mục đánh nhau tay đôi, trong bất tri bất giác nhiễm phải lượng lớn khí Thái m, cho dù là thân thể của chủ tể cũng không chịu đựng nổi.
Hắn ta nhìn chằm chằm Trần Mục đang "kéo dài hơi tàn" cách đó không xa, rất khó tưởng tượng, trong cơ thể hắn bị Thái m chi linh chiếm lấy, nhưng vẫn có thể kiên trì lâu như vậy.
Trong lòng Trần Mục ngưng lại, còn tưởng rằng là Phần Vũ phát giác được manh mối, lúc này Lâm Thanh Đại và Diệp Thương Khung đi tới bên cạnh Trần Mục, hai người đều cảm thấy Trần Mục sắp không kiên trì nổi nữa, hiện tại liên thủ mới có thể có một chút hi vọng.
Vẻ mặt Phần Vũ cao ngạo, cười lạnh nói: "Hừ, chỉ dựa vào các ngươi, cùng lên đi."
Lâm Thanh Đại lấy ra cành xanh, Diệp Thương Khung tay cầm ốc biển hoàng kim, bọn họ trực tiếp lấy ra bản lĩnh mạnh nhất, Phần Vũ khẽ nhíu mày, không có lơ là.
Lúc này, Minh Sát và Huyền Di từ trên trời giáng xuống, bọn họ cười lạnh nói: "Phần Vũ đại nhân, chúng ta có thể giúp ngươi giải quyết vị diện Thâm Lam."
Phần Vũ khẽ nhíu mày, bình thường hắn ta thích quyết đấu công bằng, nhưng bây giờ có trợ thủ, hắn ta vẫn là rất tình nguyện: "Chỉ cần các ngươi giúp ta giải quyết vị diện Thâm Lam, vị diện Sâm La bọn ta có thể che chở các ngươi."
Hắn ta nói không phải kết minh, mà chính là che chở, thái độ ở trên cao nhìn xuống như nhìn thứ nhỏ bé.
Minh Sát và Huyền Di không có để ý, hai người nhìn đám người Trần Mục, khóe miệng mang theo nụ cười lạnh.
Lâm Thanh Đại và Diệp Thương Khung chau mày, Trần Mục ngược lại không có để ý, hắn nắm chắc có thể phá vây, chỉ là không nắm chắc mang theo được hai người còn lại phá vây.
Trước đó Trần Mục bảo bọn người Lâm Thanh Đại tách ra đi, chính là không muốn liên lụy bọn họ.
Hiện tại bọn họ đi vào chỗ sâu trong vùng đất Khư Tịch, xung quanh cường giả san sát, rất dễ dàng gặp phải nguy hiểm, bỗng nhiên hai đạo thân ảnh tuyết sắc rơi xuống, Yên La và Bạch Thanh Tuyết xuất hiện, mặc dù hai người không phải chủ tể, nhưng trên người phát ra uy áp không hề yếu.
Bạch Thanh Tuyết cười mỉm mở miệng: "Phần Vũ, dù sao ngươi cũng là cường giả của vị diện đứng đầu, vậy mà lại dùng thủ đoạn trơ trẽn như thế."
Phần Vũ thản nhiên nói: "Ha ha."
Yên La cảnh cáo Phần Vũ, nói: "Tỷ tỷ ta đã đột phá đến cảnh giới chủ tể, nếu như các ngươi dám động thủ với Trần Mục, nàng sẽ đích thân giáng lâm."
"Uy hiếp ta?"
Phần Vũ một mặt khinh thường nói: "Vị diện Sâm La bọn ta có ba vị chủ tể, ngươi cảm thấy Lâm Nhược Khê có thể có tư cách khiêu chiến với vị diện Sâm La bọn ta?"
Vẻ mặt Bạch Thanh Tuyết thong dong: "Có lẽ vậy, Thánh Nguyên cổ khoáng mở ra, bọn họ hẳn là không có thời gian tới nơi này, ta nghĩ ngươi hẳn là biết rõ hơn ta."
Phần Vũ khẽ nhíu mày, hắn ta hừ lạnh nói: "Bạch Thanh Tuyết, các ngươi đang đùa với lửa."
"Có lẽ đi."
Biểu cảm trên mặt Bạch Thanh Tuyết thoải mái.
Phần Vũ bị ép rời khỏi nơi đây, Huyền Di và Minh Sát đương nhiên là không tạo nên được chút bọt nước gì, bọn họ quay người biến mất, sau khi Bạch Thanh Tuyết và Yên La giáng xuống, cường giả vây xem ào ào rời đi, bọn họ không muốn đắc tội với vị diện Quang Minh.
Lâm Thanh Đại và Diệp Thương Khung vội vàng chắp tay cảm tạ, Trần Mục cũng cười chắp tay: "Đa tạ."
Yên La che miệng cười khẽ: "Bộ dạng này của ngươi mà còn có thể cười được, thật sự là lạc quan."
Bạch Thanh Tuyết hơi hơi khom người: "Trần huynh, chắc hẳn là ngươi muốn đi hồ Thái Dương, ta biết vị trí, có thể hộ tống các ngươi tới đó."
"Đa tạ hai vị."
"Chúng ta là giúp đỡ lẫn nhau."
Trần Mục không có cự tuyệt ý tốt của bọn họ.
Bọn họ đi ngang qua vùng đất Khư Tịch, trên đường giảm bớt rất nhiều phiền phức không cần thiết.
Vùng đất Khư Tịch, hồ Thái Dương.
Phạm vi mấy trăm dặm sóng nhiệt cuồn cuộn, không gian nổi lên gợn sóng, mặt đất không có một ngọn cỏ.
Nơi này là chỗ dương khí trong thiên địa nồng đậm nhất, trên trán Lâm Thanh Đại trải rộng mồ hôi, Diệp Thương Khung lau sạch giọt mồ hôi trên trán: "Dương khí thật là khủng khiếp, ta cảm thấy huyết dịch trong cơ thể đều sắp muốn bốc cháy rồi."
"Nghe đồn vùng đất Khư Tịch phong ấn vật chất đến từ Bỉ Ngạn, hồ Thái m và hồ Thái Dương cũng là bắt nguồn từ loại vật chất thần bí kia." Yên La thanh thúy nói.
Bạch Thanh Tuyết nhìn Trần Mục đi tới chỗ sâu trong hồ Thái Dương, chỗ đó giống như mặt trời khảm nạm tại mặt đất, năng lượng nóng rực khiến cho tuyệt đỉnh cường giả khó có thể tới gần.
Rống!
Tiếng rống giận dữ vang lên.
Chỗ sâu trong hồ Thái Dương, Hồng Lân đại xà từ lòng đất lao ra, hình dạng của nó cùng tương tự như Ngân Lân đại xà, có năng lượng kinh khủng, lao thẳng về phía Trần Mục.