"Ngoài Triệu Húc với Đường Dật Phi thì buổi tụ họp còn có ai nữa không?"
Tại đèn đỏ ở ngã tư, Yến Tùy ngồi ở vị trí ghế lái, vuốt vuốt vô lăng, giả vờ hỏi một cách không để ý.
Ninh Kỵ ngồi ghế phụ nhìn điện thoại, "Còn có Dương Đức cùng mấy người trong lớp cấp 3 nữa."
Đèn đỏ kéo dài đến 90 giây, Yến Tùy không nói gì, chỉ nhìn đồng hồ đếm ngược từng giây đến lúc nó về không.
"Anh có dây sạc không? Điện thoại của em sắp hết pin rồi." Ninh Kỵ lục lọi ở bảng điều khiển trung tâm.
Yến Tùy: "Có."
Ninh Kỵ giơ dây sạc lên, không nhịn được cười, "Sao lại thành ra như thế này? Mèo tam thể cắn à?"
Đầu dây cáp trắng bị cắn đứt lủng lẳng, còn nhìn rõ dấu răng mèo.
Yến Tùy: "Thành tội quen rồi."
Đừng nhìn con mèo tam thể nhỏ trông hiền lành, hay ngoan ngoãn cuộn cái đuôi bông xù trong biệt thự mèo. Trên thực tế, thành tích của nó vô cùng lẫy lừng. Nó đã chinh phục không biết bao nhiêu sợi dây cáp rồi.
Chiếc ô tô màu đen lao nhanh vùn vụt, Ninh Kỵ với tay lấy điện thoại của Yến Tùy, "Điện thoại của em hết pin rồi, em dùng điện thoại anh gửi số phòng cho bọn Dương Đức nhé."
Chạm được vào điện thoại Yến Tùy, Ninh Kỵ mở khóa. Màn hình khóa là bức ảnh cậu nằm gục trên bàn học ngủ, "Anh đổi từ khi nào vậy?"
Yến Tùy vừa lái xe vừa nói: "Tối qua."
Đây là lần đầu Ninh Kỵ yêu đương. Trước giờ toàn nhìn người ta yêu, giờ đến lượt mình, cậu còn thấy chưa quen lắm. Cho đến khi cậu dùng điện thoại của Yến Tùy gửi xong số phòng cho bọn Dương Đức thì cậu mới nhận ra.
"Vừa nãy anh hỏi bọn Dương Đức có phải là muốn hỏi lát nữa em sẽ giới thiệu anh với bọn họ thế nào không?" Mèo con lại gần.
Yến Tùy: "Không, anh chỉ hỏi cho vui thôi."
Ninh Kỵ không nhịn được cười____ vẫn tỏ ra nghiêm túc nhỉ.
Dương Đức với mấy người bạn khác không giống bọn Triệu Húc. Triệu Húc và Đường Dật Phi không quen biết Yến Tùy còn bọn Dương Đức thì học cùng lớp với Yến Tùy, đều thuộc cùng một vòng giao tiếp.
Mèo con quay lại chỗ ngồi nhanh như chớp, cậu nói rất nghiêm túc: "Được rồi, nếu Dương Đức hỏi em tại sao lại mời anh thì em sẽ nói chúng ta đã giải hòa hiểu lầm, cười xí xóa hết ân oán, trở thành bạn bè."
Yến Tùy khẽ nuốt nước bọt, hình như muốn nói gì đó nhưng không mở miệng.
Họ đến phòng karaoke hơi muộn. Nhân viên dẫn bọn họ vào phòng, trên đường đi thì xin lỗi họ vì lúc vận chuyển bánh có bị va chạm nhẹ.
Ninh Kỵ nói không sao, Yến Tùy thì nhíu mày, định đi xem mức độ va đập của bánh.
Hắn nhìn đồng hồ rồi nói với Ninh Kỵ: "Bây giờ hơn 9 giờ rồi, nếu bánh thật sự bị hư thì anh sẽ ra ngoài mua cái khác."
Ninh Kỵ kéo hắn lại, nói không cần nhưng Yến Tùy lắc đầu. Hắn vuốt nhẹ cổ tay cậu, nói nhỏ: "Em vào trước đi, anh xem qua mới yên tâm."
Ninh Kỵ gật đầu.
Trong phòng có khá nhiều người. Không lâu sau, Yến Tùy mở cửa phòng. Hắn thấy Dương Đức với mọi người đều đồng loạt nhìn hắn với ánh mắt ngạc nhiên.
Ninh Kỵ đang chơi xúc xắc với Triệu Húc. Thấy hắn bước vào, cậu không ngẩng đầu lên mà nói với nhóm Dương Đức: "Nè, anh ấy đến rồi, mấy người hỏi đi."
Đôi mắt của Yến Tùy động đậy, trong lòng có linh cảm nhưng lại không chắc chắn.
Mãi cho đến khi thấy Dương Đức tiến tới kinh ngạc nói: "Các cậu thật sự hẹn hò rồi à?"
Yến Tùy nuốt nước bọt, mất một lúc mới gật đầu.
Trong phòng lập tức vang lên tiếng reo hò ầm ĩ. Dương Đức chỉ tay vào Ninh Kỵ rồi chỉ vào Yến Tùy, cười mắng: "Mấy thằng nhóc này, vậy là hai năm cấp 3 các cậu cứ tán tỉnh nhau à?"
"Lúc đó thì hận không thể đánh nhau, vậy mà lên đại học lại thành đôi?"
"Lúc nãy Ninh Kỵ nói rồi nhưng bọn tôi còn tưởng cậu ấy đùa."
"Thảo nào thời cấp 3 hai cậu không yêu đương, lên đại học cũng không yêu đương..."
Yến Tùy bị bạn bè reo hò ép uống rượu. Hắn uống rượu mà không đỏ mặt, đến khi uống hết mấy chai rồi mới nói muốn đi vệ sinh.
Hắn mở cửa đi vệ sinh, Ninh Kỵ cũng theo ra.
Cuối hành lang nhà vệ sinh, trong phòng cuối cùng, Ninh Kỵ bị kéo vào. Người kia giữ lấy mặt cậu, cúi xuống hôn.
Đầu lưỡi ấm áp l**m lấy khóe môi, dụ dỗ cậu mở miệng, tay còn lại ôm lấy gáy cậu, như muốn nuốt trọn cậu cho đến khi không khí trong lồng ngực cạn kiệt.
Âm thanh quấn quýt dính nhớp xen lẫn tiếng thở hổn hển. Ninh Kỵ chưa từng bị hôn dữ dội đến vậy. Cổ họng của cậu nhấp nhô mấy cái. Cảm thấy hơi không chịu nổi, cậu nắm chặt tóc người trước mặt.
Người trước mặt dừng lại, nhìn cậu không chớp mắt. Gương mặt của hắn nóng bừng, mùi rượu nồng nặc, tóc bị túm lấy. Sau một lúc hắn lại nghiêng đầu, hơi thở nóng bỏng bắt đầu hôn dọc theo vành tai của Ninh Kỵ.
Hắn vừa hôn vừa lẩm bẩm gọi tên Ninh Kỵ, sau đó là một hồi bắt đầu gọi loạn, nào là 'bé cưng', 'mèo con'.
Ninh Kỵ bị cách hôn này làm cho hơi không chịu nổi. Khóe mắt hơi đỏ lên, cậu lại túm lấy tóc của Yến Tùy, "Anh say rượu rồi à?"
Yến Tùy cười, "Ừm, say rượu rồi."
Ninh Kỵ nghiến răng, lấy đầu gối đẩy nửa th*n d*** của người trước mặt, "Bớt đi, bọn Triệu Húc nói say rồi thì không 'dậy' nổi đâu."
Yến Tùy phát ra tiếng kêu nhẹ. Hắn dùng sống mũi cao cọ vào cậu, cười khẽ nói một mình, "Mèo con thông minh hơn rồi đấy."
Ninh Kỵ kéo cổ áo của hắn. Cậu không hiểu sao người trước mặt bỗng nhiên lại điên cuồng như thế, như biến thành người khác vậy.
Chỉ mới thừa nhận quan hệ với đám Dương Đức mà đã thành ra thế này.
Ninh Kỵ hơi hối hận, lại thấy mình bị hôn như thế cũng có chút mất mặt. Cậu cau mặt, kéo mạnh cổ áo của Yến Tùy, bắt hắn cúi đầu rồi hôn lại.
Cách hôn của cậu chẳng có quy tắc gì, cắn lung tung, m.út lung tung, hơi thở cũng chẳng điều khiển nổi.
Kết quả của một trận hôn loạn xạ như thế là hôn đến mức khiến Yến Tùy sung sướng phát điên.
Chỉ riêng việc tưởng tượng trong đầu rằng người chủ động này là Ninh Kỵ cũng đã làm Yến Tùy không chịu nổi.
Hắn cảm thấy bản thân bị bệnh, thích Ninh Kỵ đến mức đó, chỉ nghĩ thôi đã thấy như vậy rồi.
Ninh Kỵ nín thở rất lâu mới thả tay ra, ngực phập phồng, tai đỏ rực, "Chết tiệt."
Cậu thở phì phò, lấy mu bàn tay che môi, khóe mắt đỏ hơn. Cậu lẩm bẩm đầy hối lỗi: "Lần sau em không theo anh vào nhà vệ sinh nữa đâu."
Sao chẳng ai nói cho cậu biết hôn cũng là một việc tốn sức như thế.
Yến Tùy say rượu phát điên, cậu không uống rượu cũng theo phát điên.
Ninh Kỵ hỏi: "Bên dưới phải làm sao đây?"
Yến Tùy nghiêng đầu nhìn cậu, một lúc lâu mới cười khẽ, "Không cần lo, nó tự xuống được."
Ninh Kỵ l**m môi, cũng thấy thương cho Yến đại thiếu gia.
Đại thiếu gia đi vệ sinh còn phải đi đường vòng chọn nhà vệ sinh sạch sẽ nhất, kết quả bây giờ lại phải đứng chờ 'em trai' mình 'xuống' ở đây.
Nghĩ một lúc, Ninh Kỵ cúi nhìn 'em trai' của mình, lại bắt đầu cảm thấy đây là vấn đề của Yến Tùy.
Cậu thì không thế.
Ninh Kỵ có chút yên tâm.
Lúc này đã là hơn 2 giờ sáng.
Buổi tụ họp kết thúc, Ninh Kỵ giúp mấy người bạn say rượu gọi xe, dặn dò người đi cùng giúp trông nom, cuối cùng ngồi xe của Đường Dật Phi về nhà.
Trên xe, Ninh Kỵ cúi đầu nhìn điện thoại.
Yến Tùy say rượu khác với thường ngày. Hắn liên tục nhắn tin cho cậu, toàn gửi mấy biểu tượng mặt cười.
Ninh Kỵ quay đầu hỏi: "Có phải em say rượu rồi cũng sẽ phát điên như vậy không?"
Triệu Húc cười nhạo: "Đâu phải do say rượu mà phát điên thế này."
Ninh Kỵ: "Vậy là do cái gì?"
Đường Dật Phi lái xe tặc lưỡi: "Cậu chưa tỉnh hẳn à? Người yêu cậu, đúng rồi, người yêu mà cậu mới quen được một ngày đó, nghĩ cậu chỉ chơi đùa với cậu ta thôi."
"Ai mà biết được cậu lại nói cho bọn Dương Đức biết mối quan hệ của hai người chứ."
Ninh Kỵ giật mình.
Triệu Húc gõ đầu Ninh Kỵ hai cái: "Ninh Tiểu Kỵ, hôm nay mày bao nhiêu tuổi rồi?"
Ninh Kỵ: "19 tuổi."
Đường Dật Phi: "Thì ra là thế, tên họ Yến kia lớn hơn cậu mấy tuổi, nghĩ nhiều hơn cậu thôi."
Thực ra không chỉ Yến Tùy, đến cả bọn họ cũng tưởng Ninh Kỵ chỉ đang chơi đùa thôi. Trong giới này làm gì có chuyện lâu dài, chia tay rồi lại hợp, hợp rồi lại chia tay mới là chuyện thường.
Chưa kể Ninh Kỵ còn nhỏ tuổi nữa.
Ninh Kỵ cau mày: "Nhưng mà em cũng đã học năm hai đại học rồi mà..."
Đường Dật Phi đánh tay lái: "Ở trường là năm hai, ra ngoài làm việc thì sao? Cậu còn nhỏ, thích chơi không phải chuyện bình thường sao..."
Hơn nữa với dáng vẻ của Ninh Kỵ, sau này cãi nhau thì sẽ có rất nhiều người cùng trang lứa muốn chen vào.
Ninh Kỵ không nói gì, một lúc sau cậu nói: "Em không thích cách nói đó."
Cậu nhăn mũi, hơi giống mèo con tức giận, mím môi nói: "Tuổi nhỏ không phải lỗi của em mà."
Đường Dật Phi và Triệu Húc lại cười. Triệu Húc xoa đầu cậu, "Thật ra không phải lỗi của mày nhưng yêu đương chính là như vậy."
"Bởi vì thích quá nên mới hay lo lắng được mất."
"Ninh Kỵ, hình như cậu ta rất thích mày đấy."
...
Sáng hôm sau, lúc 9 giờ, Ninh Kỵ còn ngái ngủ bị đồng hồ báo thức đánh thức.
Cậu nằm úp trên gối nhắm mắt một lúc, đợi cơn gắt ngủ khi mới ngủ dậy qua đi mới bò dậy, đi xúc phân cho hai chú mèo con.
Trước đây, ở thành phố A đều do Yến Tùy chăm sóc hai con mèo. Nghỉ lễ rồi Ninh Kỵ mới để ý thấy hai con mèo này cũng khá khó chiều.
Cho mèo ăn có thể dùng máy cho ăn tự động theo giờ nhưng xúc phân thì phải dậy mỗi sáng, đảm bảo chậu cát mèo luôn sạch sẽ.
Ninh Kỵ đẩy cửa bước vào phòng khách, thấy chậu cát mèo sạch sẽ, biệt thự mèo cũng trống trơn.
Cậu hơi ngạc nhiên, tìm quanh một vòng cũng không thấy hai con mèo đâu.
Ninh Kỵ tỉnh hẳn, nghĩ bụng chắc hôm qua bản thân quên đóng lồng nên mở điện thoại tua lại camera giám sát.
Camera vẫn hiện bình thường, cửa biệt thự mèo không hề mở mà mèo ở bên trong lại biến mất không dấu vết.
Ninh Kỵ không dám tin, xem đi xem lại mấy lần, vẫn không có manh mối gì. Cậu mở phần mềm định vị trên vòng cổ mèo mà Yến Tùy treo cho hai con mèo.
Năm phút sau.
Ninh Kỵ xoa mặt, cảm giác mặt hơi tê.
Cậu gọi điện cho Yến Tùy.
Một lúc lâu sau đầu dây bên kia mới nghe. Giọng của người bên đó hơi khàn khàn, như vừa mới ngủ dậy, "Làm sao vậy?"
Ninh Kỵ: "Có chuyện này... em nói ra có thể anh không tin."
Bên kia lập tức tỉnh táo. Sau một hồi im lặng, giọng nói có phần đề phòng và khàn khàn nhanh chóng vang lên: "Ninh Kỵ, nếu em định nói hôm qua đầu óc của em mụ mị mới đồng ý với anh thì anh không đồng ý đâu."
"Thời gian thử việc còn có bảy ngày. Ninh Kỵ, ít nhất em phải cho anh thời gian thử việc..."
Ninh Kỵ: "? Chuyện vớ vẩn gì vậy? Em muốn nói là hai con mèo hiện đang ở đại học A."
Yến Tùy ở bên kia: "...?"
Giọng nói của Ninh Kỵ rất chậm rãi: "Đúng rồi, chính xác là như anh đang nghĩ. Bọn nó không đi máy bay, cũng không đi tàu cao tốc nhưng không hiểu sao lại từ nhà em xuất hiện ở đại học A. Camera còn không có đoạn nào ghi lại cảnh bọn nó ra khỏi lồng nữa."
Yến Tùy ở bên kia im lặng hai giây, "Ninh Kỵ, chắc là anh vẫn chưa tỉnh rượu rồi."
Không thì sao lại nghe được chuyện vô lý thế này.