Phòng khách.
"Em đã xem lại camera đến tận sáu lần, không phát hiện điều gì bất thường."
"Từ 7 giờ chiều hôm qua, chúng không hề rời khỏi ổ mèo." Ninh Kỵ ngồi xổm trước biệt thự mèo, cào đầu bối rối, "Em vừa gọi điện cho cha mẹ, trước khi đi làm vào buổi sáng họ cũng không thấy mèo chạy ra."
Cậu lẩm bẩm: "Nếu như định vị trên vòng cổ mèo không sai... thì em chỉ nghĩ ra được một lý do duy nhất."
Yến Tùy nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, ngồi xổm đối diện nhìn cậu, "Lý do gì?"
Ninh Kỵ hơi do dự, chậm rãi lấy ra một quả bóng lông trong biệt thự mèo, "Anh còn nhớ món đồ chơi này không?"
Yến Tùy gật đầu, "Nhớ chứ, đó là món đồ chơi mà mèo tam thể rất thích."
Mèo tam thể năng động, cắn rất khỏe, gần như không giống một con mèo bình thường.
Hằng ngày nó thích nhất quả bóng màu xanh lá. Vì nó cắn hỏng quá nhiều bóng nên Ninh Kỵ thường mua nhiều quả cùng loại cùng lúc.
Ninh Kỵ nói nhỏ, "Hôm qua em thức dậy chơi với mèo tam thể một lúc. Nó cứ đẩy quả bóng này về phía em. Lúc đó em tưởng nó muốn chơi trò đẩy bóng với em."
"Nhưng khi em đặt quả bóng trước mặt nó, nó lại liên tục dùng chân đẩy quả bóng về phía em."
Giờ nghĩ lại, hành động của con mèo nhỏ mang chút ý nghĩa như lời từ biệt. Ngay cả mèo sư tử lười biếng, thường không quan tâm đến ai nhưng ngày hôm qua cũng không ngủ mà đứng dậy nhìn chăm chú cảnh mèo tam thể đưa quả bóng.
Trong lòng Ninh Kỵ chỉ có một lời giải thích____ có vẻ hai con mèo đã biết bản thân sẽ phải rời đi.
...
Trang mục thú cưng của đại học A vừa cập nhật vài bài đăng thu hút rất nhiều sự chú ý. Chúng nhanh chóng leo lên vị trí đầu trang.
Người đăng là một bạn học ở lại trường trong kỳ nghỉ đông. Tâm trạng của đối phương rất phấn khích, liên tục đăng nhiều bài. Mở bài xem thì toàn dấu chấm than, cuối bài kèm theo vài tấm ảnh mờ chụp bên hồ Đồng Tâm.
Phóng to ảnh lên có thể thấy bóng dáng mờ mờ của hai con mèo chạy qua góc hồ Đồng Tâm.
Trang mục thú cưng lập tức náo nhiệt trở lại, mọi người để lại bình luận. Bạn học ở lại trường rất phấn khích, bày tỏ ngạc nhiên vì không ngờ còn được gặp lại Tiểu Hoa và Đại Bạch ở trường.
Là hai con mèo nổi tiếng của đại học A, chúng đã biến mất một thời gian khá dài.
Trước đây, hai con mèo cũng từng biến mất một thời gian nhưng chưa từng lâu như lần này. Việc thấy mèo trở lại khiến nhiều bạn học rất vui mừng. Họ để lại bình luận nói rằng cuối cùng cũng yên tâm rồi.
Sau khoảng thời gian biến mất lâu như vậy, sinh viên đại học A cũng lo lắng không biết hai con mèo có gặp chuyện gì không.
Trước đây, nhiều người từng muốn nhận nuôi hai con mèo nhưng đều không thành, không ai có thể mang hai con mèo về nhà. Dần dần, mọi người đều ngầm hiểu rằng hai con mèo này yêu thích tự do, không thích làm thú cưng trong nhà.
Khi Ninh Kỵ đọc bài đăng, cậu vẫn chưa hết bàng hoàng, cảm giác vẫn không thật___ rõ ràng hôm qua mèo tam thể còn quấn đuôi quanh cổ tay cậu, vậy mà chớp mắt đã bay xa ngàn dặm đến đại học A.
Cậu ngẩng đầu nhìn Yến Tùy.
Chỉ cần một ánh mắt, Yến Tùy đã hiểu ý cậu, "Em muốn đến đại học A à?"
Ninh Kỵ mím môi, "Em vẫn muốn đến xem chúng."
Yến Tùy giơ tay xoa đầu cậu, "Được, anh sẽ đi cùng em."
Chuyến bay sớm nhất đến thành phố A là 2 giờ chiều. Lúc họ đến đại học A thì đã gần 5 giờ chiều.
Là trường đại học danh tiếng trăm năm tuổi, trong kỳ nghỉ đông hè, trường vẫn mở cửa đón khách tham quan. Dù là lúc chiều tối nhưng vẫn còn khá đông người.
Thật ra Ninh Kỵ cũng không kỳ vọng nhiều.
Mèo tam thể và mèo sư tử rất tinh quái. Ngay từ lúc mới biến thành mèo, cậu đã biết khả năng của chúng___ nếu không muốn bị tìm thấy, chúng sẽ mãi không xuất hiện trước mặt con người.
Ninh Kỵ vô thức cầm quả bóng lông mà mèo tam thể thích nhất, chậm rãi đi dọc bên hồ Đồng Tâm.
Mùa đông ở đại học A không lạnh bằng ở thành phố Tuyền. Tuy vậy, dù tuyết đã dừng rơi từ lâu nhưng gió lạnh vẫn còn chút se lạnh.
Hồ Đồng Tâm vào mùa đông khác với mùa hè, nó hơi vắng vẻ và lạnh lẽo. Yến Tùy mặc áo khoác dáng dài màu xám đậm, nhẹ nhàng đặt tay người bên cạnh vào túi áo mình để giữ ấm.
Hắn khẽ nói: "Không sao đâu, hôm nay không tìm thấy thì mai mình lại đến. Sau này chúng ta vẫn học ở đại học A, rồi cũng sẽ gặp lại thôi."
Mèo con hơi cụp mắt, có vẻ hụt hẫng, cậu mím môi không nói gì.
Hai người đi quanh hồ Đồng Tâm mấy vòng nhưng vẫn không nhìn thấy hai con mèo. Trời mùa đông tối rất nhanh, khi đèn đường dọc hai bên cầu hồ Đồng Tâm lần lượt sáng lên, Ninh Kỵ và Yến Tùy mới quay về.
Nhà Yến Tùy ở thành phố A có người giúp việc đến dọn dẹp định kỳ nhưng do tính sạch sẽ quá mức, hắn vẫn thay đồ và lau dọn lại toàn bộ sau khi về nhà.
Ninh Kỵ thì xách đồ vào nhà tắm tắm rửa sau một ngày bôn ba mệt mỏi.
Trong phòng khách vang lên tiếng máy lau sàn đang chạy, Yến Tùy cúi người nhặt chiếc túi đeo chéo màu đen Ninh Kỵ để trên ghế sofa.
Khóa kéo của túi không kéo kỹ, một quả bóng lông màu xanh lăn ra ngoài, lăn đến bên cạnh sofa. Yến Tùy quỳ xuống, khom người, với tay nhặt quả bóng nhỏ ấy lên.
Ngay khoảnh khắc vừa cầm quả bóng, trái tim của hắn đột nhiên trùng xuống. Một cảm giác kỳ lạ khó diễn tả dâng lên, giống như các giác quan đột nhiên bị nhốt trong một lớp màng chân không, cực kỳ khó chịu.
Yến Tùy sững lại một lúc lâu, mãi mới lấy lại bình tĩnh nhưng vẫn còn cảm thấy hụt hơi. Hắn nghĩ rằng là di chứng của việc uống rượu tối qua nên khẽ cau mày.
Ninh Kỵ tắm xong đi ra, thấy điện thoại hiện một dãy cuộc gọi nhỡ___ đều là từ Triệu Húc và Đường Dật Phi.
Cậu vừa lau tóc vừa gọi lại cho Triệu Húc. Cuộc gọi lập tức được bắt máy, giọng nói ở đầu dây bên kia run rẩy: "Ninh Kỵ, mày đang ở đâu? Mày không sao chứ?"
Ninh Kỵ nhận ra có điều gì đó không ổn. Cậu dừng tay, chần chừ hỏi: "Sao vậy? Em đang ở thành phố A, vừa nãy tắm nên em không xem điện thoại."
Đầu bên kia như trút được gánh nặng ngàn cân, nói bản thân và Đường Dật Phi đã tìm cậu đến mức phát điên. Tiếng còi xe vang lên inh ỏi xen lẫn tiếng Đường Dật Phi đang chửi thầm.
Triệu Húc lẩm bẩm: "May mà vừa rồi mày không xem tin nhắn..."
Anh ta hít một hơi sâu, giọng vẫn khàn đặc chưa hết run rẩy: "Anh với Dật Phi đang ở nhà thi đấu, có đội bóng muốn rủ mày ra đánh một trận. Tụi anh mới nhắn cho mày chưa bao lâu sau thì Dật Phi lướt thấy video tai nạn giao thông liên hoàn ở ngay ngã tư gần nhà chúng ta."
"Có mấy chiếc taxi chở khách bị lật cả lên."
Video được đăng lại rất khủng khiếp, xác xe la liệt, máu me khắp nơi.
Triệu Húc dùng sức xoa mặt, giọng nói run run: "Tụi anh gọi mày mãi mà không được, sợ muốn chết."
Ngã tư xảy ra tai nạn chính là tuyến đường mà Ninh Kỵ hay đi, thời điểm đó cũng đúng lúc cậu thường ra ngoài nếu thấy tin nhắn.
Ninh Kỵ chết lặng, mãi một lúc sau mới lấy lại tinh thần. Cậu phải trấn an Triệu Húc rất lâu. Tuy vậy, sau khi cúp máy, chính cậu lại bắt đầu thấy bất an.
Yến Tùy ngồi bên cạnh nắm lấy tay cậu, xoa nhẹ cổ tay gầy gò hỏi: "Sao tay lại lạnh vậy? Không phải em vừa tắm xong à?"
Ninh Kỵ do dự một lát rồi khẽ nói: "Em cũng không biết có phải em nghĩ quá không... Vừa rồi Triệu Húc gọi nói gần nhà em xảy ra tai nạn xe liên hoàn ngay sau khi anh ấy nhắn tin gọi em ra ngoài."
Trái tim của Yến Tùy đập lỡ một nhịp.
Ninh Kỵ hơi do dự, nhẹ giọng nói tiếp: "Cũng chẳng trách họ lo lắng như vậy..."
"Bình thường em mà thấy tin nhắn là ra ngay. Từ nhà đến nhà thi đấu cũng khá xa, em hay bắt taxi ở ngay cổng khu."
Cậu còn chưa nói hết câu thì đã bị ngắt lời.
"Ninh Kỵ." Yến Tùy hiếm khi mất kiểm soát như vậy. Lúc này bàn tay của hắn còn lạnh hơn cả tay Ninh Kỵ.
Sau khi nhận ra mình hơi hoảng, Yến Tùy cố gắng nặn ra một nụ cười nhưng sắc mặt vẫn không khá hơn. Hắn lặp lại: "Sẽ không ___sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
Ninh Kỵ nhận ra những lời mình vừa nói hơi dọa người, "Em biết mà."
Cậu cố nói đùa một câu để làm dịu bầu không khí: "Có khi em đang gặp vận đỏ cũng nên, hay lát nữa chúng ta đi mua vé số nhé?"
Nhưng Yến Tùy lại không cười như cậu nghĩ. Hắn chỉ ngẩng đầu nhìn cậu, im lặng nhìn thật lâu.
Một lúc sau, hắn cúi đầu, khẽ chạm trán mình vào trán Ninh Kỵ, nhẹ giọng nói nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì hắn sẽ phát điên mất.
Ninh Kỵ ngơ ngác, sau đó bật cười, giơ tay đẩy vai Yến Tùy một cái: "Gì đấy, không cho nói bậy nhé."
Yến Tùy không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn cậu. Một lúc sau, hắn nhỏ giọng nói: "Ninh Kỵ, anh cứ có cảm giác bọn mình đã bỏ lỡ nhau rất lâu rồi. Lẽ ra chúng ta phải ở bên nhau từ sớm."
Ninh Kỵ suy nghĩ một lúc giơ tay vỗ đầu hắn: "Ai bảo cấp 3 anh cao quá làm gì."
"Nếu hồi cấp 3 anh lùn hơn một chút thì biết đâu em đã vui vẻ chơi với anh rồi."
Nhận ra cảm xúc bất an xen lẫn sợ mất mát trong lòng người yêu, cậu lại cúi đầu hôn lên má người đối diện, "Được rồi, chúng ta đừng nhắc đến chuyện đó nữa. Không phải bây giờ em đang yên lành đứng trước mặt anh sao?"
...
Ở một góc hồ Đồng Tâm, mèo tam thể ngậm thanh súp thưởng linh hoạt chạy vào sâu trong khu rừng nhỏ. Nó cúi đầu, dùng móng vuốt đẩy đẩy thanh súp thưởng rồi cắn mở gói.
Nó mang thanh súp thưởng đã cắn mở đến trước mặt con mèo sư tử bên cạnh, dùng mũi cụng nhẹ vào mèo sư tử.
Mèo sư tử ăn hai miếng rồi để phần còn lại cho nó. Mèo tam thể ăn hết phần còn lại rồi bắt đầu cắn gói nhựa, chơi đùa không biết chán.
Nó chơi vô cùng say sưa, cái túi nhựa đang yên đang lành bị cắn rách te tua.
Giây tiếp theo, mèo tam thể bị mèo sư tử ngậm lên, đặt sang một bên.
Mèo sư tử nói với nó: "Không được chơi nữa."
Mèo tam thể lăn lộn, lộ ra cái bụng mềm mềm, nghiêng đầu nhìn nó.
Mèo sư tử xoa xoa bụng nó với lực vừa phải: "Dây tơ hồng của người ta đang yên đang lành thì bị cậu cắn đứt, may mà cuối cùng vẫn nối lại được."
Mèo tam thể 'meo' một tiếng, bật dậy, cái đuôi bông xù đột nhiên bung ra như cái quạt, tám cái đuôi đung đưa trong gió.
Nó lắc lư cái đầu, biện hộ cho mình: "Tôi biết mà, tôi đã dùng một cái đuôi để cứu Đao Sẹo."
Lẽ ra Đao Sẹo phải gặp tai nạn xe, bị thương nặng rồi sẽ hôn mê trong một thời gian dài.
Mèo tam thể chơi đùa với mấy cái đuôi của mình, "Đợi bọn Đao Sẹo 'ngủ' với nhau, mất đi 'trong trắng' thì tôi sẽ vào giấc mơ của Đao Sẹo rồi nói chuyện với cậu ấy."
"Tôi sẽ xin lỗi Đao Sẹo, thừa nhận là hồi nhỏ tôi nghịch ngợm, vô tình cắn đứt dây tơ hồng dưới gốc cây Nguyệt Lão khiến họ bỏ lỡ nhau mấy năm trời."