Vì Sinh Tồn, Meo Meo Quyết Định

Chương 54

Sáng hôm sau, Ninh Kỵ tỉnh dậy. Cậu thấy có người ngồi lặng lẽ bên mép giường.

Cậu úp mặt lên gối, nheo mắt nhìn, từ từ xoa dịu cơn gắt ngủ rồi nghiêng đầu, theo thói quen mà vươn tay ra, mơ hồ gọi tên Yến Tùy.

Yến Tùy rất có kinh nghiệm đối phó với cơn cáu ngủ của cậu. Hắn sẽ lôi cánh tay cậu ra khỏi chăn, cúi đầu xoa bóp tay cho cậu. Động tác nhẹ nhàng như đang xoa bụng cho một con mèo con, chẳng mấy chốc đã làm cơn khó chịu của Ninh Kỵ tan biến hết.

Cánh tay dài mảnh mai với làn da trắng khỏe mạnh vươn ra từ chăn màu xám nhạt. Yến Tùy cúi đầu, chậm rãi nghịch mấy ngón tay thon dài của Ninh Kỵ.

Ninh Kỵ ậm ừ một tiếng, có chút không vừa lòng khi lòng bàn tay bị gãi, giọng vẫn còn mang theo âm mũi của người vừa tỉnh ngủ.

Cậu lại ậm ừ vài tiếng, ra hiệu cho đối phương tiếp tục x** n*n như mọi lần, trông chẳng khác nào một con mèo con nằm ngửa bụng đòi gãi.

Thế nhưng Yến Tùy lại không làm gì, vẻ mặt hơi kỳ quái. Một lúc sau hắn mới gọi cậu: "Ninh Kỵ, hôm qua em có đi siêu thị à?"

Ninh Kỵ vẫn còn ngái ngủ, lẩm bẩm: "Không có mà..."

"Cái bao ở đầu giường là em mua online à?" Yến Tùy hỏi tiếp.

"Bao gì cơ..." Ninh Kỵ mơ màng, tai này lọt tai kia, đang định ậm ừ cho qua thì giây tiếp theo đã tỉnh hẳn.

"Bao? Bao gì cơ?!"

Yến Tùy im lặng một lát, nhìn chằm chằm cậu: "Sáng nay trên tủ đầu giường có thêm một hộp bao cao su, loại siêu mỏng size lớn, anh chưa từng mua nhãn hiệu này."

Mắt của Ninh Kỵ trợn tròn. Cậu bật dậy, nhìn cái hộp nhựa hình vuông không biết từ đâu xuất hiện trên tủ đầu giường.

Thứ không cánh mà bay đến khiến cả căn nhà đảo lộn.

Ninh Kỵ mang dép lẹp xẹp chạy theo sau lưng Yến Tùy, vẻ mặt đầy oan ức: "Không phải em mua thật mà, em chưa từng đụng tới mấy cái đó đâu."

Cậu còn oan hơn cả Đậu Nga.

Yến Tùy cúi người, bỏ đống quần áo tối qua thay ra vào máy giặt, không nói lời nào.

Tóc trên đầu Ninh Kỵ vẫn còn dựng ngược. Cậu theo hắn từ ban công giặt giũ đi vào nhà vệ sinh, nhìn Yến Tùy vừa lạnh mặt giặt đồ lót cho mình vừa chẳng buồn nhìn cậu lấy một cái.

Quần sịp của cậu sắp bị Yến Tùy vò rách rồi.

Ninh Kỵ vắt hết óc nghĩ: "Hay là trước đây anh mua nhiều quá?"

Yến Tùy lắc lắc cái quần sịp vừa giặt sạch, quay đầu lại nói với giọng âm u: "Anh toàn mua loại có gân xoắn hoặc nổi gờ, loại này bình thường quá."

Ninh Kỵ: "..."

Mặt của cậu hơi đỏ lên, cậu gãi đầu: "Móa, anh..."

Sao cảm thấy người trước mặt có hơi biế.n thái vậy?

Đây là thứ người bình thường có thể nói ra sao?

Yến Tùy: "Trên mạng bảo loại này có thể tăng cảm giác thoải mái cho đối phương."

Ninh Kỵ đỏ mặt như cà chua. Cậu gần như phát điên, xù lông quát hắn im miệng.

Yến Tùy lại dịu dàng nói: "Cục cưng à, loại này chỉ có em mới mua thôi."

Chỉ có một con mèo con ngây thơ đến mức không thể ngây thơ hơn mới sẽ xếp hàng ở quầy siêu thị, vừa nhìn đông vừa ngó tây, giả vờ như không để ý. Đến lượt thanh toán thì nhanh như chớp vơ mấy hộp đồ kế hoạch sinh sản, nhét một đống vào tay thu ngân, tai đỏ bừng mà cố làm ra vẻ bình tĩnh trả tiền.

Không chừng còn vội vàng đến mức vơ nhầm mấy hộp kẹo cao su nữa ấy chứ.

Ninh Kỵ lẽo đẽo theo Yến Tùy đi phơi quần sịp của mình, bảo hắn đừng quan tâm mấy thứ đó nữa rồi kéo hắn ra phòng khách xem phim.

Thật ra trong lòng Ninh Kỵ cũng có hơi lo____ lần trước cậu uống rượu phát điên, ai mà biết có phải lúc đó cậu nhét đại cái gì vào túi hay không.

Nhưng chuyện này lại khó mà mở miệng giải thích với đối phương, ai biết cậu đút cái đó vào túi là để định làm gì cơ chứ.

Cách tốt nhất là giả vờ cho qua, để đối phương quên bẵng chuyện đó đi.

Cậu tỏ ra đặc biệt sốt sắng, kéo Yến Tùy ngồi xuống sofa, định chuyển sự chú ý của hắn. Mèo con bắt đầu chịu khó đi chạy việc, từ tủ lạnh lấy đồ uống rồi lại chạy tới tủ đồ ăn lấy mấy bịch snack, còn tiện đường thơm Yến Tùy mấy cái.

Cậu như một tên bạn trai tồi, ra sức dỗ dành Yến Tùy: "Anh đừng quan tâm mấy thứ đó nữa. Xem phim nào, có bộ phim mới ra mắt, Triệu Húc rủ em xem mà em không chịu đi xem với họ đó."

"Trên mạng chấm điểm cao lắm, họ rủ em mấy lần rồi."

Mèo con hiến dâng bảo vật: "Em còn chưa xem đâu, nhịn mãi đợi để xem với anh đó."

Ninh Kỵ bật tivi lên, trên màn hình khổng lồ lập tức vang lên tiếng nước dính nhớp quấn quýt. Hai cơ thể đàn ông trắng nõn quấn lấy nhau, tiếng động ám muội vang lên không dứt.

Ninh Kỵ: "???"

Yến Tùy: "..."

Yến Tùy im lặng. Một lúc sau, ánh mắt của hắn hiện lên vẻ phức tạp: "Em định xem cái này với bọn Triệu Húc hả?"

"Quan hệ của các em tốt đến mức đó à?"

Tốt đến mức xem cả video nam nam 'đánh home run'?

Ninh Kỵ kinh ngạc: "Có trộm vào nhà à?"

Yến Tùy mở camera giám sát ra xem, tua đi tua lại mấy lần, không phát hiện người lạ nào khả nghi xuất hiện.

Hắn tắt màn hình giám sát, trầm ngâm một lúc. Đến khi ngẩng đầu lên thì sắc mặt của hắn đã khôi phục vẻ bình thản: "Thôi kệ, hay là xem thử đi? Dù gì cũng mở ra rồi."

Ninh Kỵ bảo không xem. Cậu nén một lúc mới thốt ra một câu, thành thật nói: "Mông chiếm hết nửa cái màn hình rồi, em nhìn mà chóng hết cả mặt."

Yến Tùy hơi nhướng mày, "Vậy xem trên máy tính bảng nhé? Anh lưu nhiều lắm."

Ninh Kỵ bắt đầu dao động, vành tai của cậu ửng đỏ, "Anh lưu... mấy cái gì thế..."

Yến Tùy duỗi tay ra, với lấy máy tính bảng trên bàn trà. Hắn tắt đèn phòng khách, rèm cửa tự động cũng từ từ khép lại. Phòng khách rộng lớn lập tức chìm vào bóng tối tĩnh lặng. Mưa rơi bên ngoài lác đác gõ lên mặt kính vang lên những tiếng bùm bụp nho nhỏ.

Ghế sofa rất to, đủ để hai người đàn ông trưởng thành cùng ngồi. Ninh Kỵ bị người kia ôm trọn vào lòng từ phía sau như đang ôm một đứa trẻ. Lưng của cậu tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.

"Có một bộ về cấp 3, hay lắm."

Yến Tùy kề sát má vào cậu, hơi thở phả bên tai nóng rực. Giọng nói khàn khàn vang lên khiến vành tai Ninh Kỵ càng đỏ hơn. Cậu hơi quay đầu đi, lẩm bẩm: "Anh xem rồi à..."

Yến Tùy bật cười khẽ. Trong mắt hắn, chỗ nào của Ninh Kỵ cũng xinh đẹp và quyến rũ chết người. Ngay cả vành tai cũng mảnh mai thanh tú, một mảnh đỏ au ẩn dưới mái tóc đen mỏng nhìn mềm mại cực kỳ.

Yến Tùy khẽ hôn lên vành tai nóng ran ấy, "Xem mấy lần rồi, lúc không ra được thì sẽ xem."

Trên màn hình máy tính bảng xuất hiện cảnh trong một phòng thiết bị bỏ hoang của trường học, hai nam sinh mặc đồng phục dựa vào cánh cửa, từ từ hôn nhau. Dưới lớp đồng phục trắng xanh in phù hiệu trường có thể mơ hồ thấy được hình dạng bàn tay đang lướt nhẹ.

Nam sinh thấp hơn đang thở dố.c dồn dập.

Toàn thân Ninh Kỵ nóng bừng như bị đốt cháy. Cổ họng của cậu khẽ động vài cái, cậu lẩm bẩm: "Chết tiệt..."

Cậu cuối cùng cũng hiểu tại sao Yến Tùy lại xem đi xem lại bộ phim này.

Đồng phục của diễn viên trong phim gần như y hệt đồng phục hồi cấp 3 của họ, thậm chí vóc dáng, màu da của hai người kia cũng na ná họ.

Cậu gần như có thể tưởng tượng ra lúc Yến Tùy xem bộ phim đó thì đang nghĩ gì trong đầu.

Yến Tùy bắt đầu hôn dọc theo vành tai cậu, vừa hôn vừa trầm giọng hỏi: "Em có biết lần đầu tiên xem, anh đã ra nhanh đến mức nào không?"

Ninh Kỵ không nói gì, đầu ngón tay tê dại, sống lưng khẽ run lên.

Yến Tùy bật cười khẽ, "Hơn mười phút là ra rồi."

"Căn phòng thiết bị này có giống căn phòng trước kia ở trường chúng ta không?"

"Ninh Kỵ, em nói xem. Nếu hồi cấp 3 chúng ta đã ở bên nhau thì liệu có giống họ không? Tan học không về nhà, cứ ở trong phòng thiết bị chơi đến tối..."

Hắn vừa nói vừa hôn dọc xuống xương quai xanh của Ninh Kỵ, tay cũng chẳng rảnh rỗi, giống như đang chào hỏi với bé Ninh Kỵ hiếu động khiến cậu ngày càng k*ch th*ch.

Yến Tùy rất biết cách chăm sóc bé Ninh Kỵ. Từng ấy năm qua, bé Ninh Kỵ chưa từng được chơi k*ch th*ch đến vậy. Sau khi vui vẻ một lúc với hắn, bé lập tức xúc động đến mức mắt ngân ngấn nước, nước mắt lăn dài thành từng dòng.

Giọng nói của Ninh Kỵ bắt đầu khàn khàn.

Sau khi bé Ninh Kỵ khóc xong, Ninh Kỵ mệt mỏi nằm lăn trên sofa, rơi vào trạng thái 'hiền giả'. Cậu lười đến mức không muốn nhúc nhích lấy một ngón tay. Yến Tùy cúi đầu hôn cậu, dạy cậu cũng phải góp chút sức.

Lần đầu tiên được k*ch th*ch như vậy, Ninh Kỵ vẫn còn ngơ ngác chưa kịp hoàn hồn. Cậu như một con cá khô lười nhúc nhích. Yến Tùy cười khẽ, thân mật gọi cậu là nhóc không có lương tâm rồi lại gọi Ninh Kỵ ngẩng đầu để cậu quay mặt về phía mình.

Ninh Kỵ ôm mặt, co người lại trong sofa, "Không được... làm gì giống như trong phim được chứ..."

Yến Tùy lại tiếp tục trêu bé Ninh Kỵ, hôn hôn xương quai xanh cậu, "Từ từ rồi cũng được thôi..."

....

Tối hôm đó, mỗi lần Ninh Kỵ chạm mặt Yến Tùy là cậu đều tìm đường vòng để đi.

Lần này ngược lại là Yến Tùy đi sát theo sau cậu. Hắn nhìn cậu đưa tay đẩy mình ra khỏi phòng ngủ, còn dùng khuôn mặt không đổi sắc nói: "Đừng làm phiền em, em có việc nghiêm túc phải làm."

Như chợt nhớ ra gì đó, Ninh Kỵ nghiêm mặt nói: "Chuyện này nhiều quá cũng không tốt đâu."

Yến Tùy khẽ "ồ" một tiếng, dùng vai chặn cửa, "Em bận gì thế?"

Ninh Kỵ: "Chuẩn bị chỉnh sửa lại hồ sơ xin việc, học kỳ sau nghỉ hè phải đi thực tập."

Yến Tùy hỏi cậu định thực tập ở công ty nào.

Ninh Kỵ lắc đầu: "Bây giờ vẫn chưa biết. Tuy công ty mà em muốn vào có trụ sở ở thành phố A nhưng chưa chắc được thực tập ở đó, có khi sẽ bị phân đến thành phố khác."

Yến Tùy nghĩ ngợi một chút rồi nói: "Em đến đâu thì anh sẽ theo đến đó."

Tập đoàn nhà họ Yến có rất nhiều công ty con. Ninh Kỵ đến thành phố nào thực tập thì hắn sẽ giành lấy công ty ở thành phố đó.

Dù sao bây giờ nhà họ Yến cũng đang loạn hết cả lên rồi.

Ban đầu Ninh Kỵ còn không tán thành, cậu dùng sắc mặt nghiêm túc: "Đừng làm vậy. Nếu ở thành phố A có cơ hội phát triển tốt thì anh cứ ở đi."

Yến Tùy nói: "Không sao, em đi đâu, anh sẽ đến đó trông coi công ty của mình."

Ninh Kỵ: "..."

Suýt nữa thì quên mất, đại thiếu gia thì thiếu gì cơ hội chứ.

Yến Tùy cúi đầu hôn nhẹ lên má cậu, "Sau này nếu em muốn làm học thuật cũng được, anh nghĩ em sẽ hợp với môi trường học thuật hơn."

Ninh Kỵ lắc đầu, "Mẹ và cha em đã sớm bàn với em về chuyện này. Em biết thế giới bên ngoài có thể sẽ không như những gì em tưởng tượng nhưng em vẫn muốn thử."

Yến Tùy nhìn cậu, lòng chợt mềm đi. Nếu có thể, hắn thật sự muốn giải quyết hết tất cả những khó khăn và đau khổ mà Ninh Kỵ sẽ gặp trong tương lai, không để cậu phải chịu chút tổn thương nào.

Nhưng trong lòng hắn cũng hiểu rõ, Ninh Kỵ chưa từng sợ hãi trước thử thách hay nghịch cảnh, ngược lại còn rất tận hưởng. Bây giờ cậu còn trẻ nhưng đã có thể tự do toả sáng trong môi trường học đường, sau này bước ra xã hội, những gian nan ấy chỉ càng khiến cậu được mài giũa thêm chói mắt và thu hút.

Hắn giơ tay, nhẹ nhàng vén mái tóc trước trán của Ninh Kỵ, để lộ hàng chân mày sắc sảo và đường nét gương mặt tuấn tú của cậu. Yến Tùy nói: "Em muốn thử thì cứ vậy đi."

Hắn mong bản thân cũng giống như cha mẹ của Ninh Kỵ, trở thành nơi tránh gió vững vàng nhất trong cuộc đời cậu.

Cho dù có thể cả đời Ninh Kỵ sẽ chẳng bao giờ cần tới nơi trú ẩn ấy thì hắn vẫn bằng lòng.

Ninh Kỵ đi vào nhà vệ sinh rửa mặt. Khi cầm khăn lau mặt, cậu bỗng khựng lại.

Trên bồn rửa đặt một chiếc hộp vuông vuông trông cực kỳ quen mắt.

Hai phút sau.

Cả hai ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, trên bàn trà đặt hai chiếc hộp vuông y hệt nhau.

Ninh Kỵ quay đầu nhìn người ngồi bên cạnh, hai người nhìn nhau không nói nên lời.

Ban đầu cậu còn tưởng trong nhà có trộm nhưng mà nhà ai trộm lại không lấy gì, chỉ lén để lại... cái này?

Bình Luận (0)
Comment