Vì Sinh Tồn, Meo Meo Quyết Định

Chương 55

Trước kia Ninh Kỵ cứ nghĩ câu 'kẻ trộm không bao giờ từ bỏ' chỉ là một cách nói ví von.

Nhưng suốt bốn năm ngày liên tiếp, trên tủ đầu giường, bệ rửa trong phòng tắm, tay vịn ghế sofa, bàn trà... lần lượt xuất hiện những chiếc hộp vuông y hệt nhau.

Tên trộm này càng bị cản lại càng hăng hái, càng ngày càng táo tợn, thậm chí về sau còn bóc luôn vỏ hộp, trắng trợn giấu đồ dưới gối, nhét vào trong chăn.

Cứ cách ba bữa là Ninh Kỵ lại sờ được một cái bao cao su trong ổ chăn, mở ngăn kéo tủ đầu giường ra thì thấy chất đầy đống vỏ nhựa mỏng hình vuông đã bóc.

Đúng là kẻ trộm không bao giờ từ bỏ thật.

Nửa tháng sau, cuối cùng Ninh Kỵ cũng tóm được tên trộm.

Không.

Phải gọi là 'mèo trộm'.

Một con mèo tam thể vẫy chiếc đuôi bông xù, ngậm một cái bao cao su, hiên ngang nhảy từ cửa vào. Nó đi vòng quanh nhà như thể đang thị sát lãnh địa, ngẫm nghĩ nên để thứ này ở đâu thì hai con người ngốc kia mới hiểu được ý mình.

Mèo tam thể sắp sốt ruột đến chết rồi.

Hai tên ngốc kia quen nhau lâu vậy mà còn giữ thân như ngọc.

Theo dân gian, nước tiểu của trẻ con có thể trừ tà. Những người còn trinh trắng sẽ khó mộng mị, cho dù nó cố gắng vào được mộng thì lúc Đao Sẹo tỉnh lại cũng sẽ chẳng nhớ nổi mình từng nói gì trong mơ.

Mèo tam thể ngậm món đồ nhảy lên sofa. Ngay giây tiếp theo, nó đột nhiên bị ôm trọn lấy.

Đao Sẹo vui mừng quỳ một gối trên thảm, nâng nó lên cao, ngạc nhiên reo lên: "Sao mày lại đến rồi hả?"

Mèo tam thể đang lơ lửng giữa không trung 'meo' một tiếng, tỏ vẻ bảo cậu đừng quá kích động nhưng chưa được bao lâu nó cũng không nhịn được nữa mà chơi đùa cùng cậu.

Đao Sẹo đặt nó lên sofa. Nó lập tức chui vào lòng cậu, meo meo làm nũng, ra hiệu bảo cậu mau mở đồ hộp cho nó ăn.

Ninh Kỵ đang vui đến không chịu được. Cậu cúi đầu dùng mũi cọ nhẹ lên đầu mèo, thì thầm: "Biết rồi biết rồi, mở cho mày ngay đây..."

Bên cạnh biệt thự mèo ở trong nhà vẫn còn chất đống đồ dùng cho mèo. Loại pate cá hồi mà mèo tam thể thích nhất thì xếp như một ngọn núi nhỏ, còn trong mấy cái thùng thì đầy ắp đồ chơi mèo đến nỗi không nhét thêm nổi.

Ninh Kỵ vừa đút pate cho mèo vừa gãi cằm nó: "Mấy hôm nay mày đi đâu vậy? Không đúng, mày với Đại Bạch rốt cuộc có quan hệ gì?"

"Vì sao trước đây tao và Yến Tùy lại hoán đổi thân thể với mày và Đại Bạch?"

Mèo tam thể đang chăm chú ăn pate nghĩ ngợi một lát. Nó dùng móng vuốt đẩy một miếng nhựa vuông mỏng tới trước mặt Ninh Kỵ, ra hiệu cậu nhanh dùng đi, dùng xong thì nó có thể vào mộng giải thích rõ mọi chuyện cho cậu rồi.

Ninh Kỵ: "???"

Cậu nhặt miếng nhựa mỏng kia lên, sốc nặng: "Cái này là... mày tặng?"

Mèo tam thể tự hào ngẩng cao đầu, chờ được khen ngợi.

Khoé miệng của Ninh Kỵ giật giật. Cậu từng nghe nói mèo báo ân thì hay tha chuột, dơi, chim hoặc côn trùng về cho chủ. Nhưng đây là lần đầu tiên nghe đến việc tặng... bao cao su.

"Cảm ơn, nhưng không cần đưa nữa đâu, tụi tao có nhiều lắm rồi."

Mèo tam thể tỏ ra không hài lòng, lấy móng vỗ lên sofa, trong đôi mắt tròn xoe hiện rõ vẻ khó hiểu và truy hỏi____ "Có rồi sao không dùng?"

Ninh Kỵ: "..."

Có trời mới biết được tại sao cậu lại hiểu được biểu cảm của một con mèo chứ.

Tai cậu đỏ lên, trong lòng thầm nghĩ họ không dùng hả... nửa tháng nay ngày nào chả dùng...

Chỉ là đeo vào ngón tay, từ từ giúp cậu thích ứng thôi.

Theo lời Yến Tùy thì nếu không làm cẩn thận chuyện này ngay lần đầu tiên thì sau này cậu sẽ bị ám ảnh tâm lý, trở nên sợ hãi và kháng cự.

Người đã đủ 'đen' rồi, giờ đến cả mèo cũng 'đen' theo là sao.

Một con mèo con hoạt bát đáng yêu thế này có nên suy nghĩ đến mấy chuyện đó không?

Ninh Kỵ nhanh chóng nói với con mèo: "Sau này mày đừng mang đến nữa, bọn tao có rồi."

Mèo tam thể kêu 'meo' một tiếng với cậu.

Ninh Kỵ dặn dò đầy tâm huyết: "Rồi rồi, nếu mày thật sự muốn cảm ơn bọn tao thì tha cho tao hai cái lá cây cũng được."

"Mày ngốc quá đi, đừng có vào siêu thị tha cái này nữa."

Mèo tam thể: "..."

Một người một mèo nói chuyện chẳng cùng đề tài chút nào.

Lúc Yến Tùy bước ra khỏi phòng, hắn lập tức nhìn thấy một cảnh thế này___ mèo con nhà mình đang ngồi xổm trên ghế sofa trò chuyện với một con mèo khác, nói qua nói lại, trông còn ra dáng lắm.

Một lúc sau, mèo tam thể ỉu xìu kêu 'meo' một tiếng. Nó ngẩng đầu lên, tức giận lườm Yến Tùy đang đứng tựa cửa không xa____ không biết dạy dỗ vợ mình.

Yến Tùy: "?"

Bị lườm một cái chẳng hiểu vì sao, hắn đứng thẳng người, nghĩ mãi cũng không biết mình đã chọc giận con mèo tam thể này ở chỗ nào. Càng nghĩ càng rối, hắn lại thấy mèo con nhà mình cười khúc khích một tiếng, vùi đầu vào bụng mèo tam thể, giọng mềm nhũn: "Sau này mày còn đến tìm tao nữa không?"

"Dạo gần đây tao hơi nhớ mày, tao với Yến Tùy còn đi tìm mày với Đại Bạch nhưng tìm mãi mà chẳng thấy đâu."

Mèo tam thể ngượng ngùng 'meo' một tiếng, dùng cái đuôi bông xù cọ nhẹ lên đầu của Đao Sẹo.

Đao Sẹo tuy có hơi ngốc nhưng lại rất đáng yêu, không những giúp nó thu nhận cả đống đàn em mà còn lo lắng cho sự an toàn của nó.

Mèo tam thể quyết định, hôm bước vào giấc mơ của Đao Sẹo, nó sẽ đại phát từ bi, cho cậu dụi đầu vào bụng ôm thêm lần nữa, tiện thể mang cho Đao Sẹo một quả bóng nhỏ mà nó yêu thích nhất.

Ninh Kỵ như sực nhớ ra gì đó, cậu ngẩng đầu lên: "Mày chờ chút."

Cậu lục lọi khắp nơi, cuối cùng tìm được chiếc balo mini ngày trước Yến Tùy mua cho mèo con. Cậu kéo khóa ra, nhét cả hộp đồ ăn vị cá hồi cùng mấy thanh súp thưởng vào một lượt, nhét cho chiếc balo căng phồng như quả bóng.

Chiếc balo nhỏ như quả đồi khiến mèo tam thể lảo đảo.

Ninh Kỵ vẫn còn đang bới tung thùng đồ chơi. Cậu tìm hồi lâu, chọn ra hai con cá bông nhẹ nhất, buộc vào dây quai balo: "Con cá xanh là của mày, con cá vàng là của Đại Bạch."

"Nếu sau này đói bụng thì quay lại tìm tao nhé."

Ninh Kỵ ngồi xếp bằng trên thảm, vừa tranh thủ nhét thêm mấy thanh súp thưởng vào lớp ngăn trong của balo vừa lẩm bẩm: "Tuy lúc đầu mày khiến tao và Yến Tùy hoán đổi cơ thể làm tao hơi bực..."

"Nhưng nếu không có hai bọn mày, chắc bọn tao sẽ chẳng đến được với nhau..."

Nếu không nhờ hai con mèo này, sau khi tốt nghiệp đại học, Yến Tùy có thể đã ra nước ngoài, còn cậu có thể sẽ ở lại thành phố A, mà cũng có thể không___ nhưng dù thế nào, giữa họ có lẽ sẽ chẳng còn bất kỳ giao điểm nào nữa.

Khả năng duy nhất họ gặp lại có lẽ là mười mấy hai mươi năm sau, trong một buổi họp lớp cấp 3. Khi ấy cả hai đã trưởng thành, không còn bốc đồng nữa. Nếu có ai đó nhắc lại chuyện xưa từng khiến mọi người cười ngặt nghẽo, họ cũng chỉ cười trừ cho qua, chẳng để tâm gì.

Trưởng thành, xa cách, giữ đúng khoảng cách vừa phải của người lớn.

Có lẽ cậu vĩnh viễn sẽ không biết rằng vào tiệc sinh nhật tuổi mười bảy của Yến Tùy, hắn từng tổ chức một màn bốc thăm với món quà chính là mô hình mà cậu hằng mơ ước.

Yến Tùy cũng có thể suốt đời không hay rằng, cậu từng lướt ngang qua hắn trong thư viện ngoài trường học.

Cắm nốt thanh súp thưởng cuối cùng vào balo, Ninh Kỵ gãi cằm mèo con, ánh mắt đầy dịu dàng. Cậu cúi đầu hôn nhẹ lên trán nó, thì thầm: "Cảm ơn nhé."

Mèo tam thể sững lại, sau đó cúi đầu, kêu lên một tiếng rầu rĩ.

Nó muốn nói với Đao Sẹo là đừng cảm ơn, nó không tốt đẹp như vậy đâu.

Nếu không phải khi vừa sinh ra đã nghịch ngợm, cắn đứt sợi tơ hồng giữa hai người này thì hai tên ngốc ấy lẽ ra đã sớm ở bên nhau chứ đâu phải cãi vã và lỡ lầm suốt ngần ấy năm.

Ninh Kỵ vỗ nhẹ lên mông mèo con: "Được rồi, có thể..."

Câu còn chưa dứt, cậu đã bị vòng tay từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy kéo vào lòng.

Ninh Kỵ quay đầu lại, thấy Yến Tùy đang ôm mình. Hắn vùi trán vào vai cậu, giọng hơi trầm khàn. Hắn nói rằng thì ra không chỉ có hắn cảm ơn hai con mèo nhỏ này, thì ra cũng không chỉ có hắn từng nghĩ, nếu sau này bọn họ thật sự bỏ lỡ nhau thì sẽ ra sao.

Yến Tùy nhẹ nhàng hôn cậu, giọng nói thì thầm khiến Ninh Kỵ thấy hơi nhột. Cậu xoay mặt cười, cũng hôn Yến Tùy một cái, khóe mắt cong cong.

Mèo tam thể đang đeo cái balo như quả núi sáng bừng mắt. Nó ngoạm lấy thứ hình vuông trên ghế sofa, phóng lên, ném thẳng vào lòng hai người, gào lên một tiếng rồi cắm đầu chạy trối chết.

Sợ nếu chậm một chút nữa, hai tên nhân loại ngốc nghếch này lại vì xấu hổ mà dừng lại mất.

...

Con mèo tam thể đeo balo nhỏ phồng căng về lại rừng cây nhỏ. Nó mệt đến mức thở hồng hộc, balo vừa được tháo xuống thì lập tức 'bụp' một tiếng làm cành cây khô lõm xuống một cái hố nhỏ.

Mèo sư tử: "?..."

Nó gọi mấy tiếng, giọng đầy nghi hoặc: "Tính chạy nạn hả?"

Mèo tam thể mệt đến mức hoa mắt chóng mặt: "Đao Sẹo cho đó, sợ tôi với cậu đói chết."

Mèo sư tử lặng lẽ giật giật cái balo, dùng một chân mà không kéo nổi: "..."

Đao Sẹo đúng là quá đỗi tử tế rồi.

Mèo tam thể nhe răng nhỏ, vui vẻ khui balo, mở một hộp đồ hộp cho mèo ra: "Tôi thấy tình hình này chắc tối nay có thể vào giấc mơ gặp Đao Sẹo rồi nói chuyện với cậu ấy một chút rồi."

Kết quả là tối hôm đó, mèo tam thể cố gắng vào giấc mơ, không thành công.

Mèo tam thể: "?"

Rõ ràng nó cảm nhận được Đao Sẹo không còn là thân trinh trắng nữa, thế mà vẫn không vào giấc mơ được là sao.

Còn đang làm à?

Mèo tam thể đẩy đẩy mèo sư tử, thắc mắc: "Loài người có thể làm lâu đến vậy hả?"

Mèo sư tử lười biếng ôm lấy con mèo nhỏ hơn: "Lần đầu nếm thịt thì đều vậy cả."

Mèo tam thể suy nghĩ một lúc: "Vậy để mai sáng tôi thử vào lại."

Làm suốt một buổi chiều đến tận đêm rồi, chắc đến sáng thì cũng phải ngủ chứ.

Loài người mà không ngủ đủ thì sẽ chết đó.

Mèo tam thể yên tâm nằm xuống. Đến sáng hôm sau, linh hồn chuẩn bị nhập vào giấc mơ thì lại bị bắn bật ra.

Mèo tam thể: "???"

Giờ này còn đang làm à?

Mèo con sốc nặng, quay đầu nhìn mèo sư tử đầy lo lắng: "Lỡ mông của Đao Sẹo bị hỏng thì phải làm sao?"

Mèo sư tử bình thản: "Chắc là tỉnh dậy rồi lại làm tiếp, làm xong lại ngủ. Giấc ngủ của Đao Sẹo bị đứt quãng, không có khoảng thời gian nào đủ dài."

Mèo tam thể thử nhập vào giấc mơ vào buổi chiều, cuối cùng cũng thành công.

Trong giấc mơ, nó phấn khởi chạy đến chỗ Đao Sẹo, kết quả chưa kịp nói mấy câu đã bị b*n r*.

Trong phòng ngủ, toàn thân đầy dấu hôn loang lổ - Ninh Kỵ, mơ thấy một con Godzilla khổng lồ phát ra tiếng gầm rung trời rồi giơ cái vuốt to đùng lao về phía cậu.

Godzilla giống hệt mấy con quái thú hồi bé cậu từng xem, Nó làm các tòa nhà xung quanh rung bần bật, đổ nghiêng sụp lở, miệng thì phát ra tiếng rú hưng phấn, vừa 'gào gào gào' vừa nhào tới chỗ cậu.

Ninh Kỵ bị dọa đến tỉnh ngủ. Cậu mở to mắt nhìn xung quanh đầy nghi ngờ.

Một lúc sau, cậu nghiến răng ken két, quay sang đấm cho Yến Tùy đang ngủ bên cạnh một phát.

Yến Tùy đang ngủ: "?.."

Hắn mơ màng mở mắt ra, thấy là Ninh Kỵ thì bị đấm cũng chẳng phản ứng gì, ngược lại còn hỏi cậu sao thế, có chỗ nào không khỏe à?

Hai ngày nay, ở trên giường hắn bị Ninh Kỵ đánh cũng không ít lần. Cậu vừa khóc vừa đấm đá, còn cắn bằng miệng, bị đánh vài cú cũng chẳng là gì, trái lại còn khiến hắn càng thêm hăng hái.

 

Bình Luận (0)
Comment