Rạng sáng, trong phòng ngủ, Yến Tùy chống nửa người trên, nghiêng đầu tựa tay, tay còn lại vỗ nhẹ nhịp nhàng lên người thiếu niên dưới lớp chăn như đang dỗ dành ai đó vào giấc ngủ.
Hắn khe khẽ ngân nga một giai điệu không rõ lời, ngân cả nửa ngày mãi cho đến khi thấy hàng mi dài rậm của Ninh Kỵ bên gối cuối cùng cũng khép lại, cậu chìm vào giấc ngủ sâu.
Yến Tùy khẽ cười, kéo chăn cho người bên cạnh xong thì nằm xuống, vòng tay ôm lấy eo Ninh Kỵ, cũng nhắm mắt lại.
Ninh Kỵ bị cơn ác mộng về Godzilla dọa tỉnh giữa đêm. Khó khăn lắm cậu mới được dỗ ngủ lại, không ngờ lại tiếp tục mơ thấy ác mộng.
Trong mơ, cậu lại thấy con quái v*t t* l*n khủng khiếp kia. Nó có vẻ rất ấm ức, gào rú ầm ĩ. Cậu chịu hết nổi, lấy tay bịt tai, định quay đầu bỏ chạy thì phát hiện tiếng gào nghe có chút quen thuộc.
Sau khi bịt tai, tiếng gầm của Godzilla lập tức nhỏ hơn mười lần, nghe chẳng khác gì tiếng mèo tam thể kêu 'meo meo'.
Ninh Kỵ: "?..."
Cậu ngập ngừng buông tay ra, ngơ ngác nhìn con Godzilla đang 'thình thịch thình thịch' đi về phía mình.
Godzilla càng lúc càng tới gần, thân hình cũng dần hiện rõ___ một cái đầu mèo khổng lồ rất giống mèo tam thể.
Ninh Kỵ: "..."
Cái đầu mèo to tướng rướn cổ kêu lên đầy ấm ức, gọi cậu: "Đao Sẹo, không phải trước đây cậu còn nói là nhớ tôi sao?"
Mi mắt của Ninh Kỵ giật một cái, thầm nghĩ may mà đây chỉ là mơ. Ai ngờ giây tiếp theo, đầu mèo khổng lồ lại nói đừng sợ, hồi trước nó với mèo sư tử đã tìm cậu và Yến Tùy khắp nơi trong trong đại học A.
Cái đầu mèo khổng lồ ngại ngùng, bắt đầu giải thích____ thật ra nó là mèo con được Nguyệt Lão nuôi. Vốn dĩ cậu và Yến Tùy là một cặp trời định, sợi tơ hồng đã sớm buộc chặt lấy nhau nhưng vì nó mới sinh không bao lâu đã nghịch ngợm, chạy tới chơi dưới gốc cây của Nguyệt Lão rồi cắn đứt sợi dây đó.
Đầu mèo khổng lồ nói: "Cậu còn nhớ lần trước ở thư viện ngoài trường, cậu chào Yến Tùy mà anh ấy chẳng đáp lại không? Thật ra anh ấy không phải cố tình phớt lờ cậu đâu mà là vì tơ hồng giữa hai người bị đứt rồi nên lúc cậu chào, anh ấy không nghe thấy."
"Tơ hồng có thể khiến duyên phận của hai người trở nên bền chặt không gì lay chuyển nổi nhưng một khi đứt rồi, tất cả những cơ hội vốn giúp hai người gần gũi hơn sẽ biến thành những chuyện khiến hai người ngày càng xa cách."
"Để nối lại sợi dây định mệnh của hai người, tôi và mèo sư tử đã xuống trần rồi đổi thân thể với hai người."
Ninh Kỵ mất một hồi lâu vẫn chưa phản ứng lại, nét mặt ngẩn ngơ.
Cái đầu mèo khổng lồ cúi đầu, dùng chóp mũi cọ cọ vào con người bé nhỏ trước mặt, "Nhưng Đao Sẹo à, để bù đắp cho cậu, tôi đã dùng một cái đuôi của mình thay cậu chắn một kiếp nạn."
"Nếu theo tiến trình bình thường, khi sợi tơ hồng không bị đứt, cậu và Yến Tùy sớm đã ở bên nhau, trở thành một cặp yêu đương vô cùng hạnh phúc. Nhưng vào ngày thứ hai sau sinh nhật mười chín tuổi của cậu, cậu sẽ gặp một vụ tai nạn xe nghiêm trọng ở cổng khu dân cư."
"Trong tai nạn đó, cậu bị thương nặng, trở thành người thực vật suốt hơn ba năm. Cha mẹ, bạn bè và người yêu của cậu đều suy sụp hoàn toàn, thậm chí..."
Đầu mèo có chút do dự, cuối cùng vẫn hạ giọng nói tiếp: "Thậm chí vào cái ngày cậu vào phòng hồi sức cấp cứu và suýt không cứu được, Yến Tùy suýt chút nữa đã tự sát..."
Màng nhĩ của Ninh Kỵ như nổ tung lên một tiếng 'đoàng'.
Cái đầu mèo khổng lồ vươn móng vuốt, đỡ lấy thân hình bé nhỏ của cậu: "Dưới gốc cây của Nguyệt Lão buộc rất nhiều tơ hồng, sợi dây của hai người là đỏ tươi và đẹp nhất nên tôi mới bị thu hút ngay từ khi vừa sinh ra."
Mà độ rực rỡ của tơ hồng lại liên quan tới mức độ hai người yêu nhau. Với sự lựa chọn của con người còn lại kia, mèo tam thể cũng không hề thấy bất ngờ.
Bốn giờ rưỡi sáng.
Ninh Kỵ choàng tỉnh lần nữa.
Cậu bật dậy như thể vừa làm động tác ngồi bật dậy trong quân đội, lồng ngực phập phồng mấy cái, vành mắt đỏ hoe. Cậu quay đầu, gấp gáp quạt cho Yến Tùy đang ngủ say mấy cái... vào xoang mũi.
Yến Tùy đang ngủ: "?..."
Hắn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, từ từ ngồi dậy, vò vò tóc. Giọng nói vì ngái ngủ nên vẫn còn khàn khàn, hắn mơ màng hỏi: "Sao vậy cục cưng?"
Thậm chí hắn còn tự kiểm tra lại 'em trai nhỏ' của mình, xác nhận mình không 'tranh thủ' làm gì với mèo con lúc trước khi ngủ rồi lại 'vô tình' quên lấy ra, cuối cùng 'vô tình' ngủ quên luôn một đêm.
Ninh Kỵ nắm chặt cổ áo ngủ của người trước mặt, toàn thân như xù lông. Mèo con tức giận gào lên: "Ai cho anh đi tự tử hả?"
"Anh nghĩ em xảy ra chuyện rồi anh chơi cái trò tình nhân chết theo này thì oách lắm à?!"
Yến Tùy: "Hả?"
Hắn bị túm cổ áo, vẻ mặt mơ màng, "Tự tử gì cơ?"
Ninh Kỵ ngồi trên người đối diện, cắn mạnh một phát vào vai Yến Tùy. Cậu cắn sâu đến mức dấu răng hằn lên vai phải của Yến Tùy, in sâu như một hình xăm: "Ai cho anh làm mấy chuyện như vậy chứ..."
Nghĩ đến lời mèo tam thể nói trong giấc mơ, vành mắt của Ninh Kỵ lại đỏ lên. Cậu nghẹn ngào nói: "Anh lúc nào cũng như vậy..."
"Lúc nào cũng làm mấy chuyện như thế..."
Bị cắn đến nhức nhối, Yến Tùy khẽ rên một tiếng nhưng rất nhanh đã đưa tay xoa đầu Ninh Kỵ đang tì lên vai mình. Hắn dịu dàng hỏi: "Sao thế? Lại gặp ác mộng à?"
Hắn tưởng Ninh Kỵ liên tiếp tỉnh giấc là vì mộng mị nên cúi đầu hôn l*n đ*nh đầu cậu, giọng nói đầy cưng chiều: "Không sao đâu... Mơ thì cũng chỉ là giả thôi, anh ôm em đi tắm nước nóng được không?"
"Rồi lát nữa uống cốc sữa nóng, để đèn sáng rồi ngủ tiếp nhé..."
Ninh Kỵ khẽ "ừm" một tiếng. Cậu ngẩng đầu, mắt đỏ hoe, túm cổ áo hắn nói: "Anh hứa với em một chuyện."
Yến Tùy mỉm cười, giơ hai tay như đầu hàng, ánh mắt đầy dịu dàng: "Được, anh hứa với mèo con một chuyện."
Ninh Kỵ: "Sau này bất kể em xảy ra chuyện gì thì anh cũng phải sống cho tốt. Cho dù em chết rồi, anh cũng không được phép tự sát."
"..."
Yến Tùy không trả lời ngay, chỉ lặng lẽ nhìn cậu, nụ cười nơi khóe môi dần phai đi.
Phòng ngủ tĩnh lặng, một lúc lâu sau hắn mới khẽ nói: "Ninh Kỵ, sao em lại hỏi chuyện này?"
Ninh Kỵ nắm chặt cổ áo của hắn, có chút gấp gáp: "Anh phải hứa với em."
Yến Tùy hơi nghiêng đầu: "Mình đổi chủ đề đi."
"Anh không muốn nói chuyện này."
Ninh Kỵ nhìn thẳng vào hắn: "Nhưng em lại muốn nói."
Cậu lẩm bẩm: "Anh phải hứa với em."
Yến Tùy buông tay đang giơ lên xuống, lặng lẽ nhìn cậu, một lúc lâu mới khẽ nói: "Ninh Kỵ, anh không muốn hứa với em điều mà anh không chắc mình làm được."
"Anh không muốn lừa em."
Ninh Kỵ đấm cho hắn một cái, vừa lầm bầm chửi bới vừa trừng mắt nhìn hắn: "Nói nhảm! Lúc ở trên giường anh đâu có nói vậy!"
Yến Tùy: "..."
Hắn bất đắc dĩ nắm lấy nắm đấm của mèo con: "Được rồi, trừ lúc ở trên giường."
Ninh Kỵ nổi giận: "Em mặc kệ! Anh phải hứa với em!"
"Không thì em sẽ không ở bên anh nữa!"
Mèo con trợn mắt nhe răng, trông rất hung dữ khi dọa người.
Yến Tùy chẳng hề sợ khi bị mèo con dọa: "Dù sao lúc ấy em không còn nữa, đến lúc đó em cũng chẳng quản được anh."
Ninh Kỵ vớ lấy cái gối đập vào hắn, vừa đập vừa lầm bầm chửi mắng: "Anh giỏi lắm à?! Anh thích thể hiện lắm hả?!"
"Em còn chưa chết đâu! Anh tự sát cái đầu anh ấy!"
Yến Tùy ôm lấy cậu, lật người đè lên, vừa cười vừa hôn khóe mắt đỏ au của cậu rồi hỏi rốt cuộc làm sao vậy.
Ninh Kỵ buồn bực kể cho hắn nghe chuyện mèo tam thể đi vào giấc mơ của cậu: "Nó nói em suýt nữa không qua khỏi tai nạn đó... Anh tưởng em không trụ nổi nên định tự sát đi theo..."
"Sau đó em được cứu sống. Nó còn nói mấy năm đó tinh thần của anh rất tệ, người nhà em sợ anh làm chuyện dại dột với em nên không cho anh đến thăm em."
"Về sau, người nhà em cấm anh tới gần giường bệnh. Vì người nhà anh từng tìm cha mẹ em, nói anh ép em ở bên anh, nói anh bị bệnh tâm thần, còn đưa video anh phát bệnh bị trói lại cho cha mẹ em xem..."
Vành mắt của Ninh Kỵ đỏ lên. Cậu nghẹn giọng thì thầm: "Em..."
Cậu không dám tưởng tượng mấy năm đó Yến Tùy đã sống thế nào.
Đến cả tư cách nhìn người mình yêu một cái cũng không có.
Cậu nghiêng đầu, dùng mu bàn tay lau nước mắt nhưng càng lau lại càng nhiều. Nước mắt cứ tí tách chảy xuống gò má.
Yến Tùy hôn những giọt nước mắt của cậu, từng chút từng chút một, dịu dàng hôn lên mí mắt mỏng đỏ bừng nóng rực, liên tục khẽ nói: "Không sao rồi... không sao rồi..."
"Cuối cùng em cũng tỉnh lại đúng không?"
Ninh Kỵ nghẹn ngào gật đầu: "Ừm, cuối cùng em cũng tỉnh lại..."
Yến Tùy bật cười, lại h*n l*n ch*p m** đỏ hồng của mèo con: "Vậy thì tốt rồi, cuối cùng em cũng tỉnh lại, anh sẽ cùng em hồi phục."
"Ít nhất thì chúng ta không giống như mấy phim truyền hình lố bịch, em tỉnh lại xong thì bị mất trí nhớ, hỏi người bạn trai vừa đẹp trai vừa giàu của em là ai."
Ninh Kỵ vẫn còn đang khóc thì bị hắn chọc cười. Cậu sụt sịt ra cả bong bóng, mặt cũng đỏ bừng.
Yến Tùy lấy áo ngủ lau nhẹ khuôn mặt đầy nước mắt của mèo con. Hắn ôm Ninh Kỵ như ôm một đứa trẻ, nhẹ nhàng đung đưa: "Chỉ cần cuối cùng em không sao thì anh làm gì cũng được."
"Thật ra anh cũng hiểu suy nghĩ lúc đó của cha mẹ em."
Mèo con vốn nhỏ hơn tuổi bạn cùng lớp rất nhiều. Lúc học cấp 3 hắn và mèo con yêu nhau, trong mắt cha mẹ Ninh Kỵ thì đây là chuyện không đúng đắn, lại cộng thêm một số hành động của hắn sau khi cậu xảy ra chuyện sẽ càng làm cha mẹ cậu có ấn tượng không tốt về hắn.
Yến Tùy vào nhà tắm, lấy một chiếc khăn nóng đắp lên mắt Ninh Kỵ.
Ninh Kỵ khịt mũi. Vừa mới khóc xong nên cậu có chút ngại ngùng. Cậu vừa đắp khăn lên mắt vừa nói: "Mèo tam thể nói nếu sau này có thể hóa thành người thì bọn nó sẽ đến tìm chúng ta chơi."
Yến Tùy: "Chắc chắn phải cảm ơn bọn nó mới được."
Ninh Kỵ hé mở một mắt: "Anh không tò mò về thân phận của chúng à?"
Yến Tùy cúi đầu, để cậu nhắm mắt lại: "Không tò mò."
Ninh Kỵ nằm trên đùi hắn: "Thôi được, em hơi tò mò chút, thấy cũng khá kỳ diệu."
Nửa đêm rồi mà phải vật vã một lúc lâu, cảm xúc lên xuống liên tục, Ninh Kỵ bắt đầu buồn ngủ, giọng cũng nhỏ dần. Cậu lẩm bẩm: "Nó nói nó vốn có chín cái đuôi... đã dùng một cái để giúp em tránh tai họa..."
"Không đúng... trứng của chúng thật sự bị mất à?"
"Sao em quên hỏi chuyện này rồi nhỉ..."
Nếu thật sự mất thì chẳng phải cậu có lỗi với mèo tam thể đã hy sinh một cái đuôi để bảo vệ cậu sao.
"Lần sau còn phải hỏi tụi nó chúng ta có thể sống được bao lâu... chúng ta đã muộn bao nhiêu năm rồi..."
Ninh Kỵ càng ngày càng mệt, lời nói càng nhỏ. Sau một lúc lâu, đầu của cậu nhẹ nhàng nghiêng sang một bên, mơ màng ngủ say.
Yến Tùy dùng tay gạt đám tóc rơi trên trán cậu, nhẹ nhàng hôn một cái, ánh mắt đầy dịu dàng.
Duyên phận đến muộn một chút cũng không sao, chỉ cần người trong vòng tay mình bình an vô sự là được rồi.