Vì Sinh Tồn, Meo Meo Quyết Định

Chương 57

"Vào chỗ ngồi thì phải luôn mỉm cười, không được mất lịch sự nhìn lung tung. Khi người lớn nói chuyện cũng không được cắt lời. Hôm nay là dịp rất quan trọng đó, nhớ chưa?"

Giang Uyển Nghi chỉnh quần áo cà vạt cho Yến Trác Minh, nét mặt có chút lo lắng. Bà nhỏ giọng dặn dò.

Cậu bé mười ba tuổi Yến Trác Minh vẫn còn mũm mĩm, những ngón tay ngắn kéo cà vạt, sụt sịt mũi, "Mẹ ơi, chúng ta đi đâu vậy?"

Giang Uyển Nghi đứng dậy, "Chúng ta sẽ đến gặp gia đình người yêu của anh Yến Tùy để bàn chuyện đính hôn."

Nhắc đến Yến Tùy, cậu bé mũm mĩm hơi sợ. Cậu nhóc lùi vào trong ghế sofa, nói lắp: "Mẹ ơi, chúng ta nhất định phải đi à?"

Mỗi lần anh trai về đều cười tươi rồi làm đảo lộn cả nhà. Có lần đang ăn cơm giữa chừng, anh ấy còn làm đổ bàn.

Giang Uyển Nghi nhìn đứa con bé nhỏ co ro trong ghế thì thở dài đầy tiếc nuối.

Hai anh em một người làm việc quyết liệt và mạnh mẽ, một người chẳng có chí lớn, chỉ muốn lớn lên làm đầu bếp.

Giang Uyển Nghi đã nhìn rõ sự thật, biết rằng con trai mình – Yến Trác Minh – không thể hy vọng nhiều. Con trai bà không thể trưởng thành để gây dựng sự nghiệp mà chỉ mong được anh trai là Yến Tùy che chở và bao bọc.

Bà nhìn sang Yến Khải Hàn đang ngồi trên xe lăn, "Hôm nay rất quan trọng, anh cũng đừng làm hỏng việc."

Yến Khải Hàn bị đột quỵ mấy năm trước, hiện tại phải ngồi trên xe lăn, chỉ biết nói lắp bắp.

Giang Uyển Nghi dịu dàng khuyên: "Em biết anh không muốn đi nhưng anh phải nghĩ cho em và Trác Minh. Sau này Trác Minh chỉ có thể dựa vào anh trai nó thôi."

"Vả lại, Tiểu Tùy và người yêu đã yêu nhau lâu như vậy rồi, nếu không thể tiếp tục thì hai đứa nó đã chia tay từ lâu."

Yến Khải Hàn thở ra, tay chân trong xe lăn khua khoắng vài cái, cuối cùng buông xuôi chịu thua.

Giang Uyển Nghi: "Đúng rồi, cười lên đi. Tiểu Tùy bảo lúc này mà để mặt lạnh thì không hay."

...

"Ethan, hôm nay tan làm sớm vậy à?"

Trợ lý đi qua cười hỏi.

Chàng trai mặc sơmi đặt may của Charvet có ngũ quan thanh tú trông vô cùng nổi bật. Bộ vest hai hàng khuy màu xanh hải quân đậm lót lông ngựa có thiết kế hơi thắt eo khiến dáng người trông cao ráo và thẳng tắp.

Trong ngân hàng đầu tư hàng đầu không ai có lý lịch trẻ tuổi xuất sắc như Ethan.

Ethan lắc lắc chiếc chìa khóa trên tay, cười nói: "Tối nay có việc rất quan trọng."

Anh đi thang máy xuống hầm gửi xe, gọi điện cho bà Liên báo rằng đã tan làm.

Phía đầu dây bên kia, giọng của bà Liên có chút lo lắng và do dự: "Bé cưng, Tiểu Tùy vừa gọi cho mẹ, nói lát nữa cả nhà sẽ đi ăn cơm cùng nhau, nghe nói cả cha của nó cũng về rồi."

Bà Liên thận trọng nói: "Không phải lúc trước con nghe nói cha của nó bị đột quỵ, không đi được sao..."

Nét mặt của Ninh Kỵ có chút khó tả, một lúc sau anh  mới đáp: "Đúng là mấy năm trước cha của anh ấy bị đột quỵ, phải ngồi xe lăn."

Trời mới biết người nào đó tại sao lại đột nhiên phát điên, kéo ông cha đang ngồi xe lăn của mình đến đây làm gì.

Bà Liên có phần lo lắng: "Ôi, mẹ với cha con cũng không khó tính đâu, sao Tiểu Tùy suốt ngày lo mẹ và cha con làm khó hai đứa con vậy..."

Ninh Kỵ vừa nổ máy xe vừa nói để bà Liên yên tâm: "Không sao đâu ạ, chỉ là làm cho có lệ thôi."

...

"A a-a-a."

Tại tầng khách VIP của Tùng Nguyệt Lâu, chàng trai mặc vest được may đo mỉm cười nhẹ với cha mẹ Ninh Kỵ: "Cha cháu nói rất vui khi được gặp hai người."

Bà Liên và ông Ninh do dự nhìn người đàn ông trung niên ngồi trên xe lăn, "Anh Yến, chúng tôi cũng rất vui được gặp anh."

"A a- a- a-"

Người đàn ông trung niên ngồi trên xe lăn đột nhiên xúc động, ra hiệu vài lần. Giang Uyển Nghi nghiêng người, nắm tay ông dịu dàng nói: "Ông ấy nói không ngờ một ngày nào đó lại được nhìn thấy Tiểu Tùy đính hôn."

Bà lau nước mắt: "Cả nhà tôi đều rất vui."

Cậu bé mũm mĩm bên cạnh hơi ngẩn người, sau đó nở nụ cười ngốc nghếch nhìn bà Liên và ông Ninh.

Bà Liên và ông Ninh thở phào nhẹ nhõm___ lúc đến còn lo nhà giàu sẽ làm khó, không ngờ họ lại chân thành vui mừng cho Yến Tùy đến vậy.

Tiếng nói chuyện bắt đầu rôm rả, cậu bé mũm mĩm lén nhìn người ngồi cạnh anh trai mình.

Một chàng trai, đẹp sắc nét, môi mỉm cười nói chuyện với anh trai cậu.

Có vẻ như phát hiện ra điều gì đó, chàng trai quay đầu nhìn cậu, bốn mắt chạm nhau.

Cậu bé mũm mĩm ngây ngốc sững người, chăm chú nhìn chàng trai đối diện.

Một giây sau, cậu bé thấy anh trai vốn không ưa mình lại gắp thức ăn cho cậu rồi nhẹ nhàng nói: "Không phải là em thích ăn sườn à?"

Cậu bé mừng rỡ khi được chiều chuộng, ôm bát đứng lên ăn___ bởi vì anh trai thường hay làm loạn, nhiều lần lật bàn khiến cậu không được ăn cơm nên dần dần cậu đã học cách đứng ăn.

Nước súp đổ vãi khắp nơi nhưng ít ra cậu còn có bát cơm để ăn.

"..."

Nụ cười của Giang Uyển Nghi cứng lại, tim như bị nghẹn. Bà vô thức liếc sang Yến Tùy.

Quả nhiên, chàng trai thất thường này đang mím môi, đôi mắt đen nhìn chằm chằm Yến Trác Minh, khí thế nặng nề khó tả.

Bữa tiệc quan trọng đến mức chỉ cần nhìn Yến Khải Hàn trên xe lăn được thắt cà vạt là đủ hiểu. Nếu hỏng việc, cả nhà họ Yến sẽ không yên ổn.

"Cháu có muốn ăn món này không? Dì lấy cho nhé."

Bà Liên cười nhẹ, nghĩ thầm cậu bé mũm mĩm ấy chỉ là muốn ăn món ở xa nên gắp cho cậu một miếng củ sen ngâm đường hoa quế rồi khen: "Ăn khỏe thật đấy, hồi nhỏ Ninh Kỵ chẳng bao giờ thích ăn cơm. Đến cấp 3 thì nó mới bắt đầu sốt ruột, đi khắp nơi mua sữa về uống."

Mọi người trên bàn cười vang, không khí trở nên sôi nổi hẳn lên.

Cậu bé mũm mĩm nhai miếng củ sen ngọt, lén nhìn sang cậu thanh niên không thích ăn cơm bên cạnh.

Cậu thấy đối phương nhăn mũi, có vẻ hơi ngại ngùng nhưng lại cảm thấy chuyện này khá buồn cười nên không nhịn được cười nói: "Sao mọi người lại nói mấy chuyện này thế?"

Cậu bé thấy anh trai đang ngồi dưới bàn nắm lấy tay thanh niên kia, xoa nhẹ cổ tay.

Hai chiếc nhẫn bạc y hệt nhau lóe lên ánh sáng.

Cậu bé lại lén nhìn anh trai, thấy trên môi anh mình nở một nụ cười, ánh mắt dịu dàng.

Cậu chưa từng thấy anh mình như thế, khác hẳn với lúc về nhà gây náo loạn cả lên như mọi khi.

Cậu lại cắn một miếng thịt nướng ngọt ngào, cảm thấy anh trai bây giờ như một chiếc bánh mì lớn được bỏ vào lò nướng, ấm áp dễ chịu.

Cậu vui vẻ nghĩ thầm___ may quá, tối nay anh trai vui thế này chắc chắn sẽ không bốc đồng quăng bàn nữa.

Cậu có thể ăn thoải mái rồi.

"Em của anh..." Ninh Kỵ có chút lưỡng lự, nghiêng đầu nói nhỏ bên tai Yến Tùy: "Ở nhà ăn không đủ sao?"

Yến Tùy nắm chặt tay Ninh Kỵ, khẽ thì thầm, bình thản đáp: "Không, nó béo quá rồi. Ở nhà dì bắt nó giảm cân, hiếm khi ra ngoài ăn không bị quản nên muốn ăn nhiều một chút."

Ninh Kỵ hiểu ra, tiếp tục thì thầm thở dài: "Thảo nào ăn miếng thịt nướng ngọt mà còn ăn đến ch** n**c mắt."

Lúc đầu Ninh Kỵ đã chuẩn bị sẵn tinh thần 'đại chiến' rồi.

Nếu người nhà nhà họ Yến mà dám châm chọc, trêu chọc Yến Tùy ở bàn tiệc thì anh sẽ lập tức mời người đó ra ngoài.

Nhưng ông Yến đang ngồi trên xe lăn chỉ biết phát âm ú ớ, Giang Uyển Nghi thì yếu ớt, còn cậu bé mũm mĩm lại ăn đến ch** n**c mắt, vui vẻ đến phát ngất.

Gia đình già yếu bệnh tật tụ tập đầy đủ khiến Ninh Kỵ cũng thấy ngại thay.

Ăn xong, tiễn hai gia đình ra về. Ninh Kỵ vừa lên xe thì bị người ngồi trên ghế lái ôm lấy hôn.

Yến Tùy hôn nhanh và liên tục, mãi đến lúc sau mới bình tĩnh lại. Hắn khàn giọng hỏi: "Cha mẹ em có nói gì không?"

Ninh Kỵ đưa hai ngón tay chạm vào mặt người đối diện, anh mỉm cười: "Có nói, bảo nếu chúng ta cưới ở nước ngoài thì phải báo trước để bạn bè người thân làm hộ chiếu."

Yến Tùy nuốt nước bọt, nhỏ giọng nói: "Không còn gì nữa à?"

Ninh Kỵ 'chậc' một tiếng, hai ngón tay véo cái mũi cao của hắn, kéo dài giọng: "Không có___"

"Yến Tùy, đó chỉ là chuyện nếu như mà thôi. Miễn sao chúng ta ổn là được. Cha mẹ của em sẽ không như những gì mèo tam thể nói trong mơ, không đồng ý chuyện chúng ta bên nhau đâu."

Tám năm trước, mấy lời mèo tam thể nói trong mơ ấy dường như đã gây ảnh hưởng lớn với Yến Tùy____ hắn luôn lo lắng cha mẹ của Ninh Kỵ sẽ ghét hắn y như trong mơ.

Ninh Kỵ nhìn mũi người trước mặt đỏ ửng lên vì bị véo thì không nhịn được cười. Anh xoa xoa giúp hắn: "Sao lúc nào anh cũng nghĩ nhiều vậy?"

"Hơn nữa, bây giờ em không phải người thực vật đâu. Nếu cha mẹ em không thích anh thì chắc chắn em sẽ đứng ra bảo vệ anh mà..."

Yến Tùy ngắt lời, không cho Ninh Kỵ nói tiếp những câu như thế nữa.

Ninh Kỵ cười hì hì giơ tay lên, nghiêm túc thề: "Được rồi, em hứa sau này không nói mấy câu đó nữa."

Anh cúi xuống hôn Yến Tùy. Sắc mặt Yến Tùy dịu lại, hắn ôm lấy mặt anh, hôn nhẹ nhàng, không còn mất bình tĩnh khi nhắc đến chuyện này như lúc trước. Hắn hôn đến nỗi Ninh Kỵ khó thở.

Nửa tiếng sau, họ về đến tầng hầm gara nhà. Ninh Kỵ tháo dây an toàn, Yến Tùy đi lấy quà nhà họ Yến đã chuẩn bị ở cốp xe.

Ninh Kỵ thả dây an toàn ra, ánh mắt liếc qua trong xe rồi dừng lại.

Anh quay đầu, nhìn Yến Tùy đang mở cốp xe, chần chừ một lúc rồi nhẹ nhàng chạm vào hộp đựng đồ bằng gỗ ở bảng điều khiển trung tâm rồi tìm thấy một lọ thuốc.

Lọ thuốc không còn vỏ hộp, không có chữ gì. Vỏ đã bị xé bỏ trước đó.

Ninh Kỵ mở nắp lọ, đổ hai viên thuốc ra lòng bàn tay, cho vào túi quần, cuối cùng mới đặt lọ thuốc lại chỗ cũ.

...

Trong phòng tắm vang lên tiếng nước róc rách.

Ninh Kỵ đứng ngoài ban công phòng ngủ, phía dưới là khu vườn nhỏ yên tĩnh. Anh nói chuyện với Triệu Húc ở đầu dây bên kia điện thoại: "Em nhớ là anh có một người bạn làm ở bệnh viện tư đúng không?"

"Giúp em một chuyện, kiểm tra thuốc giúp em."

"Cái gì mà làm loạn, em có làm loạn đâu, là người yêu của em..."

Giọng nói của Triệu Húc ở đầu dây bên kia có chút vi diệu: "Người yêu của mày vẫn còn uống thuốc à?"

Ninh Kỵ vừa nói vừa để ý động tĩnh trong phòng tắm nên hơi mất tập trung: "Ừm, anh ấy đang uống thuốc... Không, sao lại còn uống thuốc? Anh biết chuyện anh ấy uống thuốc à?"

Triệu Húc: "Không, trước kia lúc hai người cãi nhau, anh bảo cậu ta uống thuốc cho đỡ bệnh."

Ninh Kỵ gãi đầu, mơ hồ nói: "Chuyện đó cũng lâu rồi mà."

Mấy năm trước, vì chuyện thực tập sinh, anh từng cãi nhau rất căng với Yến Tùy.

Thực tập sinh đó rất kiêu ngạo, gia cảnh tốt, có thế lực bên ngoài, vào công ty chuyên chống lại Ninh Kỵ. Trợ lý của Ninh Kỵ theo anh bao năm, hai người có quan hệ thân thiết nên cậu ta mới gọi thẳng tên tiếng Anh của anh là Ethan.   

Thực tập sinh đó mới vào công ty chưa được mấy hôm đã gọi thẳng tên Ethan của Ninh Kỵ, bình thường thì kiêu ngạo khỏi nói. Ban đầu đến cả Ninh Kỵ cũng không sai bảo nổi.

Mãi đến khi chơi hai trận cầu lông với Ninh Kỵ, bị cái tên Ethan mà cậu ta chê là thích làm màu dắt chạy khắp sân, mệt bở hơi tai thì mới chịu để Ninh Kỵ sai vặt.

Nhưng thằng nhóc đó thích chống đối Ninh Kỵ, hơi một tí là khiêu khích anh.

Ninh Kỵ thấy phiền muốn chết, lười so đo với nhóc con nhưng thực tập sinh kia càng bị từ chối lại càng hăng, còn hẹn riêng anh mấy lần liền. Ninh Kỵ tổng kết nội dung những lần đó đại khái là___Anh đừng tưởng mình giỏi lắm, thêm vài năm nữa tôi cũng sẽ giỏi như anh thôi.

Đối với loại nhóc con này, anh đến cả ứng phó qua loa cũng lười. Anh nói vài câu rồi đuổi đi luôn.

Chuyện này nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn. Mãi cho đến khi Yến Tùy nói cho anh biết, mấy năm nay anh đã đổi vài cái điện thoại mà cái nào cũng cài phần mềm chia sẻ vị trí.

Anh không hề hay biết.

Ninh Kỵ biết người yêu mình có chút kiểm soát nhưng anh không đồng ý cách làm chuyện xong rồi mới nói, cũng không chấp nhận việc bấy lâu nay anh không biết gì.

Hai người cãi nhau rất căng thẳng.

Cuối cùng lại thành ông nói gà bà nói vịt.

Anh tức giận hỏi Yến Tùy tại sao lén lút cài phần mềm mà không nói, "Em đã đổi mấy cái điện thoại rồi? Bốn cái đúng không? Anh cài bốn lần mà không nói với em lần nào."

"Nói ra chuyện này khó lắm à?"

Yến Tùy nói với anh: "Anh hiểu rõ hơn ai hết tên thực tập sinh kia tính toán gì, em nghĩ cậu ta chỉ đơn thuần chống đối em thôi sao?"

"Ninh Kỵ, em vẫn luôn ngây thơ, cứ nghĩ ai đến gần mình đều là người tốt."

Ninh Kỵ cười bực mình: "Anh là người tốt, anh lại cài phần mềm định vị lên em, trên đời không ai tốt hơn anh nữa."

Yến Tùy: "Trong điện thoại em cũng có vị trí của anh mà."

Ninh Kỵ: "Em đang yêu đấy, không phải nuôi con ếch du lịch! Điện thoại của em có cái đó thì có ích gì?"

Hai người cãi đến nửa đêm, cãi một hồi thì cãi đến mức lăn giường.

Lăn xong Ninh Kỵ lại tức. Anh đá người yêu khỏi giường, thấy bản thân tức là đúng.

Chuyện này kéo dài nửa tháng thì hai người mới hòa giải.

Sau khi cãi nhau, Ninh Kỵ từng kể chuyện này với mấy người Triệu Húc.

Trước ban công, khóe miệng của Ninh Kỵ giật giật: "Anh thật sự gọi điện thoại bảo anh ấy uống thuốc à?"

Triệu Húc bên kia rất điềm tĩnh: "Ừm, cậu ta tìm anh, anh nói nếu không muốn chia tay thì phải uống thuốc."

Triệu Húc lớn lên cùng Ninh Kỵ, biết tính cứng đầu của anh rõ như lòng bàn tay.

Ninh Kỵ sẽ không để ai áp chế bản thân mình.

Anh gãi đầu, không nói gì.

Triệu Húc ở bên kia điện thoại hỏi anh: "Cần kiểm tra thuốc không?"

Ninh Kỵ suy nghĩ, quay đầu nhìn phòng tắm: "Kiểm tra đi, em muốn biết nghiêm trọng đến đâu."

Cúp điện thoại, Ninh Kỵ ngồi ở ban công mấy phút. Áo sơmi bị anh vò nhàu, anh rất muốn đánh một trận với Yến Tùy.

Anh ghét nhất là việc Yến Tùy giấu mọi chuyện trong lòng, không nói gì với anh.

Miễn là Yến Tùy không muốn nói thì hắn có thể giữ bí mật cả đời.

Ninh Kỵ gãi đầu, hít một hơi thật sâu. Anh nhìn Yến Tùy lau tóc bước ra từ phòng tắm, nghiến răng nghĩ thầm: Đợi đấy.

Nếu có kết quả kiểm tra và nó không nghiêm trọng thì anh sẽ đánh Yến Tùy một trận, phải đánh đến mức trong bụng Yến Tùy không còn gì nữa mới thôi.

Kết quả kiểm tra sẽ có vào sáng thứ tư.

Hài ngày nay Ninh Kỵ vô cùng nhẫn nhịn. Sau giờ làm anh còn đi tập boxing, đấm bao cát rầm rầm.

Tối thứ ba, đang nghẹn một cục tức to đùng - Ninh Kỵ, tắm rửa xong ngồi chễm chệ trên giường, mặt mày nghiêm nghị. Anh nhìn đồ đạc trong phòng, tính xem lúc đánh nhau sẽ đập đâu, đập chỗ nào dễ gây chuyện.

Lúc cậu quét mắt sang bàn đầu giường thì đúng lúc Yến Tùy vừa tắm xong. hắn cúi người mở ngăn kéo, lấy ra một lọ thuốc, ngồi lên giường hỏi Ninh Kỵ có muốn uống không.

Ninh Kỵ: "?"

Anh nghẹn lời, ngây ngẩn nhìn Yến Tùy.

Yến Tùy lấy hai viên thuốc ra, uống nước rồi quay sang nói: "Thuốc giảm căng thẳng trước đám cưới."

"Cục cưng, anh cảm thấy dạo này em cũng có chút căng thẳng."

Ninh Kỵ: "???"

Yến Tùy đổ hai viên vào tay Ninh Kỵ: "Rất hiệu quả, hôm trước anh làm việc với bên tổ chức đám cưới, lo đến mất ngủ nên uống hai viên, hôm sau đã ngủ được rồi."

Ninh Kỵ: "... Thuốc này để giảm lo âu à?"

Yến Tùy gật đầu, ho nhẹ: "Em không lo sao?"

Ninh Kỵ nghẹn.

Anh lo cái mà lo.

ở bên nhau bao năm rồi, thân như vợ chồng già, cưới chỉ là thủ tục, còn lo gì nữa.

Yến Tùy nói nguồn gốc lo âu của hắn: "Ánh đèn đám cưới, trang trí hiện trường, kiểu thiệp mời, anh đã sửa mấy chục lần. Vì luôn không ngủ được nên anh mới đi khám bác sĩ."

"Bác sĩ bảo lo lắng trước đám cưới là chuyện bình thường, kê thuốc rồi cho anh về."

Ninh Kỵ: "..."

Yến Tùy bảo anh uống: "Anh thấy dạo này em cũng hơi căng thẳng, cứ muốn xả hết ra, muốn đánh ai đó, chắc lo lâu quá rồi."

Hắn nghĩ ngợi, có hơi phiền não, "Chúng ta đều lo trước cưới, đến lúc phát biểu trên sân khấu thì phải làm sao đây?"

"Hay thuê người đại diện nhỉ?"

Ninh Kỵ chậm rãi đặt tay lên trán: "Tùy anh, miễn anh thích là được."

Yến Tùy giả vờ tùy ý: "Thật sao? Thế anh cũng gửi thiệp cho tên thực tập sinh kia nhé?"

Ninh Kỵ vẫy tay: "Tùy anh , anh thích mời ai mời."

Anh đi khệnh khạng ra phòng khách, vội thu dọn băng y tế trên bàn trà.

Nguy hiểm thật, suýt chút nữa thì dùng đến rồi.

Bình Luận (0)
Comment