Để làm ra bó đuốc thì tốt nhất là nên cho thêm nhựa thông vào bên trong. Nhưng trên hòn đảo mà cô ở trước đó cũng không tìm được nhựa thông, ngược lại lại tìm được một thứ vật liệu tương tự với nhựa thông. Sau khi cho vào trong bó đuốc, đại khái có thể cháy được trong khoảng mười phút, ít hơn nhiều so với thời gian của những ngọn đuốc có dùng thêm nhựa thông.
Tuy nhiên ở trong thời đại này, cô ấy thật sự không có cơ hội để kén cá chọn canh, có để dùng là đã vô cùng may mắn rồi.
Hàn Lộ nghiêm túc bắt tay vào công việc nhóm lửa, con hổ nhỏ thì đang nô đùa ở một bãi cát cách đó không xa. Vừa mới chuyển đến một nơi ở mới, nhưng nó không tỏ ra sợ hãi chút nào. Sau khi chạy nhảy nô đùa trên bãi cát một hồi lâu, nhìn thấy Hàn Lộ nhóm lửa lên mới bắt đầu nhanh chân chạy đến bên đống lửa.
Trong suy nghĩ và thói quen bấy lâu nay của nó, nhóm lửa lên, đồng nghĩa với việc sẽ có đồ ăn.
Biểu hiện của tên tiểu tử này cũng thật là dễ hiểu, nhưng lúc này Hàn Lộ không có thời gian rảnh để trêu chọc nó. Cô cẩn thận che chắn gió cho ngọn đuốc không bị tắt lửa và nhanh chóng đi về phía sơn động.
Con hổ nhỏ cũng lon ton chạy theo sau.
Gió biển thổi không phải quá mạnh, ngọn đuốc vẫn đang cháy bừng mạnh mẽ, Hàn Lộ đã cố gắng che chắn cho nó đến tận điểm cuối cùng của sơn động.
Không thể không cảm thán một tiếng, thiên nhiên thật thần kỳ.
Dường như toàn bộ sơn động có khoảng chừng chín khúc cua và mười tám lối rẽ.
Tất nhiên, thực ra nó cũng không phải quanh co và dài đến mức như vậy, thực tế đi hết bên trong sơn động cũng chỉ mất khoảng chừng hai phút. Chỉ là các tầng đá bên trong sơn động xoáy vào nhau tạo thành nhiều vòng mà thôi.
Bên trong sơn động rất khô ráo và sạch sẽ, đây là điều khiến Hàn Lộ cảm thấy vô cùng hài lòng. Vì nếu môi trường quá ẩm ướt, nó sẽ rất thuận lợi cho những loài sâu bọ sinh sôi nảy nở bên trong.
Dần dần đi đến tận cùng cô mới phát hiện ra được vì sao sơn động lại thông gió. Bởi vì khi cô đi đến tận cùng của sơn động thì phát hiện trên vách của sơn động có một cái cửa khác rộng khoảng chừng một mét.
Mà bên dưới cái cửa hang này khoảng chừng chưa đầy hai mét là mặt nước biển, cô thò đầu ra nhìn, còn thấy được một chiếc vậy lưng quen thuộc.
Phía dưới vừa vặn chính là chỗ mà Bối Bối đã cập bờ!
Cái sơn động này quả thật là quá phù hợp với tâm ý của cô. Nhìn bên ngoài có vẻ hẹp, nhưng bên trong thì vô cùng rộng rãi thoáng đãng, lại còn có cả một cửa thông gió, đứng trong sơn động không hề có chút cảm giác bí bách nào. Chỉ cần chuyển đồ vào là có thể ở được ngay.
Đợi đến khi có thời gian rảnh rỗi, cô sẽ dệt một bức rèm chắn gió, hoặc từ từ sau này sẽ tính toán để làm một cánh cửa gỗ đặt ở chỗ này cũng được.
Đúng rồi, cô cũng có thể dùng giao tiêu mà cô đang có để làm thành một chiếc thang dây và đặt ngay chỗ cửa thông gió của sơn động nữa. Như vậy thì cô xuống phía dưới tìm Bối Bối cũng thuận tiện, đi về phía bãi biển cũng thuận tiện nữa.
Chao ôi, cái cảm giác mình là người chiến thắng trong cuộc đời mới thật là hạnh phúc biết nhường nào.
Hàn Lộ đi đến và ghé sát vào cửa động, nhìn chiếc vây lưng quen thuộc lượn lờ ở phía dưới, trong đầu đột nhiên nổi lên tâm tư muốn trêu chọc Bối Bối một chút, cô liền lấy một viên đá nhỏ và ném xuống bên dưới.
Cô ném lần thứ nhất, nó vẫn không phản ứng, ném lần thứ hai, nó liền dừng lại.
Sau khi viên đá thứ ba được ném xuống bên dưới, Bối Bối hình như bắt đầu có phản ứng lại, ngóc đầu lên khỏi mặt nước.
Nó liếc mắt nhìn lên liền nhìn thấy Hàn Lộ đang nằm ghé sát vào cửa động.
Khoảng cách giữa cô và Bối Bối rất gần, mặc dù nói cái gì đó nghe không rõ, nhưng Hàn Lộ vẫn cảm nhận được tâm trạng của Bối Bối đang rất vui sướng.
Thật là tốt.
Một tháng sau khi cô xuyên đến thời đại này, cô đã có một người bạn tốt cùng với hai con thú khế ước. Bốn bỏ lên năm thì coi như cô cũng đã có người nhà của mình rồi.
Sau khi nằm dài trên mặt đất gần nửa giờ đồng hồ, Hàn Lộ mới lồm cồm đứng dậy.
Mặc dù được nằm thật là thoải mái, nhưng cô còn nhiều việc quan trọng khác cần phải giải quyết.
Trước tiên cần đi tìm thứ gì đó để ăn, cô đói bụng cũng không sao cả, quan trọng là con hổ nhỏ phải được ăn no. Về phần Bối Bối, không cần lo lắng nhiều về thức ăn cho nó.
Bây giờ cách thời gian thủy triều xuống vẫn còn khá dài, Hàn Lộ tranh thủ thu gom thật nhiều cỏ khô chuyển vào trong sơn động, đặt vào trong một góc bên trong hang để làm thành một chiếc giường đơn giản, trải lên đó chiếc chiếu mà trước đó Dương Sí đã làm, cảm giác cũng không tệ chút nào.
Anh ấy thật đúng là một người đàn ông rất khéo tay.
Ôi, tại sao cô lại đột nhiên nhớ đến anh ta rồi ….