Con hổ nhỏ đột nhiên nhớ đến tên đại gia hỏa đang ở dưới biển, liền nhanh chân chạy ra phía bờ biển. Khi nó chạy đến bãi đá ngầm, liền đứng trước trước biển gầm rú một trận thật lớn.
Bối Bối vốn vẫn nằm bên cạnh bãi đá ngầm chờ sẵn, nghe được tiếng gầm rú vang trời của con hổ nhỏ, nó lập tức ngoi đầu lên khỏi mặt nước biển.
Tuy nhiên, vì khác loài nên cả hai không có cách nào có thể giao tiếp được với nhau, chỉ có một con thì gầm rống liên tục, còn con kia thì chỉ giương to mắt nhìn chằm chằm.
Mặc dù không có cách nào có thể giao tiếp được với tiểu gia hỏa đang ở trên bờ, nhưng với dáng vẻ hoảng sợ của con hổ nhỏ như thế này, khả năng cao là Tiểu Hàn đang xảy ra chuyện gì đó không ổn!
Bối Bối trong lòng không ngừng kêu gọi, nhưng không có bất kỳ một hồi âm nào. Khoảnh khắc này, nó thực sự cảm thấy tức giận với chính bản thân mình, không có cách nào biến thân, không thể lên đảo xem thử tình huống cụ thể ở trên đó là như thế nào.
Phải làm thế nào bây giờ, tốt nhất là có người lên được tận trên đảo để xem tình hình trên đó.
Bối Bối suy nghĩ một hồi, bơi lại gần hơn chỗ con hổ nhỏ đang đứng, ngẩng đầu giương đôi mắt to nhìn con hổ nhỏ. Thế mà con hổ nhỏ cũng hiểu được, nó liền nhanh chóng nhẹ nhàng nhảy lên lưng của Bối Bối.
Cái đuôi mạnh mẽ quẫy một cái, hai bóng lưng một lớn một nhỏ chỉ trong nháy mắt đã rời xa khỏi hòn đảo này.
Bối Bối vẫn còn nhớ rất rõ ràng nơi Tiểu Hàn đã đến để mang con hổ nhỏ trở về, vì vậy nó đã theo con đường cũ đó đưa con hổ nhỏ trở về chỗ đó. Nó chỉ dừng lại ở nơi mà nó không thể nào bơi qua được, mới để cho con hổ nhỏ xuống khỏi lưng nó và tự bơi vào trong bờ.
Từ nơi này đã thực sự nhìn thấy được bờ, con hổ nhỏ nhìn thấy con đường quen thuộc và hiểu rằng Bối Bối đang muốn mình đi gọi một ai đó. Nó nhìn thoáng qua Bối Bối rồi cố dùng hết sức mình, bốn chân nhanh thoăn thoắt bơi vào bờ.
Vừa mới bơi đến được bờ thì thật may mắn là nhìn thấy Dương Sí cũng vừa mới xuống núi lấy nước.
Người đàn ông đang ở trước mặt lúc này nhìn rất quen!
Con hổ nhỏ không hề do dự, nó nhào tới thật nhanh ôm chặt lấy chân anh và bắt đầu gầm rú lên.
Dương Sí bất ngờ giật mình.
Sau khi bình tĩnh lại và nhận ra đó chính là con hổ của giống cái nhỏ, anh lập tức vui vẻ tìm kiếm bóng dáng cô ấy ở xung quanh. Tuy nhiên anh gọi mấy tiếng nhưng vẫn không có ai đáp lại, ngược lại tiếng gầm rú của con hổ nhỏ ở dưới chân anh càng lúc càng gay gắt hơn.
Rốt cuộc thì anh cũng là người của tộc Bạch Hổ, vẫn có thể hiểu được phần nào một số cảm xúc đơn giản của loài hổ.
Dáng vẻ của con hổ nhỏ vô cùng nôn nóng gấp gáp.
Chẳng lẽ là giống cái nhỏ đã xảy ra chuyện gì rồi sao?
Dương Sí sắc mặt liền thay đổi, túm lấy cổ con hổ nhỏ đưa lên cao hỏi nó.
“Có phải là Tiểu Lộ đã xảy ra chuyện gì rồi đúng không?”
Con hổ nhỏ phớt lờ cơn đau đang lan dần ở cổ và khó khăn gật đầu.
Thấy nó gật đầu, Dương Sí liền ném nó xuống một bên, phóng người thật nhanh xuống biển. Hướng anh bơi đến chính là hòn đảo mà trước kia Hàn Lộ đã từng ở đó.
Con hổ nhỏ vội vàng đến không chịu nổi, nó lập tức đuổi theo anh.
Nhưng mà, bốn cái chân của nó vừa nhỏ lại vừa ngắn thì làm sao có thể đuổi kịp được Dương Sí, chỉ một lát sau đã không còn nhìn thấy được bóng dáng anh đâu cả. Cũng may là tên đại gia hỏa to lớn kia đã kịp thời bơi đến.
Con hổ nhỏ lập tức nhảy lên tấm lưng to lớn của Bối Bối, ra hiệu cho Bối Bối nhanh chóng đuổi theo anh. Mười Dương Sí cũng không thể nào bơi qua mặt được một Bối Bối.
Rất nhanh sau đó Bối Bối đã đuổi kịp và ngăn Dương Sí lại.
Khi Dương Sí nhìn thấy con quái vật to lớn này trước mặt, phản ứng đầu tiên của anh chính là xong đời rồi. Nhưng rồi anh bỗng nhiên nhìn thấy con hổ nhỏ đang ngồi ngay ngắn trên lưng đại gia hỏa đó.
Sự kết hợp kỳ lạ này đã khiến cho nỗi sợ hãi trong lòng anh được lắng xuống.
Nghĩ đến sự an nguy của Tiểu Hàn, Bối Bối liền nhanh chóng nhấc bổng người đàn ông trước mặt lên lưng mình, quay đầu và bơi vun vút về phía trước.
Dương Sí cả người choáng váng, mãi cho đến khi bị hất văng lên bãi đá ngầm mời hoàn hồn lại.
“Đây là đâu?”
Một hòn đảo hoàn toàn xa lạ.
“Gào gào gào!”
Tiểu Hổ chạy vòng quanh anh hai vòng, sau đó chạy nhanh về phía Hàn Lộ đang nằm ngất xỉu.
Dương Sí như đã hiểu ra, liền nhanh chóng chạy theo sau nó. Chẳng mấy chốc anh đã nhìn thấy Hàn Lộ đang ngất xỉu nằm dài trên bãi cát.
Nhìn thấy giống cái nhỏ nằm trên bãi cát, mặt mày tái nhợt, nhịp tim của anh như đột nhiên dừng lại. Anh nhào để kiểm tra thấy hơi thở của cô vẫn còn, lúc đó anh mới thở phào nhẹ nhõm.