Dương Sí nhẹ nhàng cẩn thận từng chút một đỡ người cô ấy lên, đang định đưa cô ấy trở về trong tộc để tìm đại vu, đột nhiên nghe thấy hai tiếng ho khan của người đang nằm trong ngực.
Vội cúi đầu nhìn xuống, hai mắt của giống cái nhỏ đang hơi mở hé ra một chút.
“Tiểu Lộ, cô đã tỉnh lại rồi! Thế nào rồi? Cảm thấy chỗ nào không được ổn? Sao lại bị ngất đi thế này hả?”
“…”
Hàn Lộ đầu óc vẫn còn choáng váng, toàn thân cũng không còn một chút sức lực nào, cố gắng hé miệng đến mấy lần nhưng vẫn không nói ra được lời nào, lại gục xuống.
Dương Sí thấy cô lúc này ngay cả nói cũng không nói được nên lời, vội vàng đưa cô ấy đến bên bờ biển.
Đại gia hỏa kia vẫn đang còn canh giữ bên bờ biển, có lẽ nó chính là con thú khế ước của giống cái giỏ. Anh thậm chí không cần phải vẫy tay ra hiệu, nó đã nhanh chóng lao mình tới sát nhất có thể.
Ngay khi Hàn Lộ vừa mới được đặt lên lưng Bối Bối, cô liền nghe thấy giọng nói đầy lo lắng của Bối Bối.
“Tiểu Hàn, Tiểu Hàn, cô không sao chứ?”
“Tôi không sao đâu…”
Hàn Lộ ngoài miệng không thể nói ra được lời nào, nhưng ngược lại trong lòng thì có thể. Cô lập tức kể với Bối Bối, do hôm qua cô ấy đã rơi quá nhiều nước mắt nên cơ thể mới mệt lả và dẫn đến ngất xỉu như vậy.
“Thì ra chuyện là như vậy ….”
Biết được nguyên nhân rõ ràng như vậy, Bối Bối cũng không còn quá lo lắng nữa.
“Các viên giao châu được hình thành từ nguồn năng lượng bổn nguyên trong cơ thể cô, đương nhiên nếu chảy ra quá nhiều sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến cơ thể. Ôi, mấy người trong tộc Giao Nhân còn sợ mình không có nhiều, còn cô ở đây thì lại quá nhiều.”
Hàn Lộ: “…”
“Vậy tôi phải làm sao bây giờ? Hiện tại tay chân bủn rủn, đầu óc choáng váng, thậm chí còn không thể hé miệng nói ra được lời nào. Phải làm thế nào mới có thể hồi phục lại được?”
“Làm thế nào để có thể hồi phục lại ư, chỉ có thể là chờ đợi mà thôi, nghỉ ngơi khoảng mười ngày thì có thể hồi phục lại được. Đương nhiên nếu muốn nhanh hơn, cô trở về ăn hai viên giao châu của mình là được rồi.”
Bối Bối chậm rãi lắc lư cái đuôi qua lại, ưỡn tấm lưng to lớn ra, đưa Hàn Lộ thả xuống bên dưới.
Dương Sí theo bản năng ôm cô ấy vào trong lòng, sững sờ mở to mắt nhìn đại gia hỏa này chìm vào trong làn nước biển.
????
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Chẳng phải vừa rồi tên đại gia hỏa này còn rất gấp gáp sốt ruột đấy sao? Sao bậy giờ nó lại chạy như vậy?
Hàn Lộ khó khăn lắm mới có thể hé mở mắt ra được, khoát khoát tay với anh, ngụ ý là cô ấy vẫn ổn, sau đó cô lấy tay chỉ vào miệng của mình.
“Cô đói bụng à?”
Dương Sí chỉ hiểu được ý tứ này.
Hàn Lộ định lắc đầu, nhưng trong bụng cồn cào, những cơn đau quặn thắt không ngừng dâng lên nhắc nhở cô ấy là bụng thật sự đang rất đói. Vì thế, cô ấy đã nhẹ nhàng gật đầu.
Cô cũng không muốn gây ra phiền phức cho người khác, thế nhưng bây giờ trên hòn đảo hoang vắng này, dường như chỉ có duy nhất một mình Dương Sí. Cũng không thể trông cậy con hổ nhỏ có thể chăm sóc được cho mình.
Cho nên, không còn cách nào khác, đành phải làm phiền đến Dương Sí.
Dương Sí vui vẻ nhanh chóng đi kiếm tìm thức ăn.
Hàn Lộ được đặt nằm trên bãi cát, con hổ nhỏ đang trông nom cô ấy.
Lúc này mặc dù không phải là lúc thủy triều rút xuống, nhưng Dương Sí là một tay bắt cá cực kỳ cao thủ, anh vừa xuống biển chưa được bao lâu đã có thể bắt về được một vài con cá.
Cạo hết vảy, bỏ hết phần bụng, một lúc sau đã làm sạch hết.
Sau khi làm cá xong, anh lại tất bật đi nhóm lửa.
Anh vẫn còn nhớ rất rõ, giống cái nhỏ đã từng nói, cô ấy chỉ có thể ăn được những thức ăn đã được nấu chín, nếu không sẽ rất dễ sinh bệnh. Hiện tại là cô ấy cũng đang bị bệnh, đương nhiên càng không thể nào ăn các thức ăn còn sống.
Ngọn lửa rất nhanh đã bùng lên cao, cá cũng vì vậy mà chín rất nhanh.
Nhưng Hàn Lộ vẫn chỉ nằm yên một chỗ, không di chuyển được.
Dương Sí yên tâm thoải mái đỡ cô ấy lên sát ngực và đút cho cô ăn.
Đút hết miếng này đến miếng khác, cẩn thận đến mức dù chỉ một cái xương nhỏ cũng đều không có.
Cô dựa lưng mình vào lồng ngực rắn chắc của anh, lại được anh nhìn chăm chú với ánh mắt vô cùng dịu dàng, Hàn Lộ cảm thấy mặt mình nóng đến mức kỳ lạ, miếng thịt cá trong miệng chẳng hiểu thế nào mà càng nhai lại càng cảm thấy ngon ngọt.
Con hổ nhỏ đang đói bụng ngồi xổm ở một bên:
“…”
Hai người này thật là quá đáng!