Viễn Cổ Đi Bắt Hải Sản Làm Giàu Ký (Dịch Full)

Chương 155 - Chương 155. Trái Tim Đập Thình Thịch 1

Chương 155. Trái tim đập thình thịch 1 Chương 155. Trái tim đập thình thịch 1

Hai người này thật là quá đáng!

Có lẽ vì ánh mắt của con hổ nhỏ quá mức ai oán nên cuối cùng Dương Sí cũng đã để ý tới nó.

Nghĩ đến dáng vẻ bảo vệ cô chủ của nó lúc nãy, anh hào phóng cho nó hai con cá đã được nướng chín.

Cá ấy mà, bình thường con hổ nhỏ thích ăn cá sống hơn. Nhưng bây giờ không phải là lúc nó được kén chọn, bụng đã đói quá rồi.

Tên tiểu tử này nhanh chóng ngậm con cá trong miệng rồi rời đi.

Lúc này trên bãi biển hoang vắng chỉ còn lại Dương Sí và Hàn Lộ.

Mặt trời đang từ từ ló dạng, thời tiết bên ngoài cũng đang ấm nóng lên.

Dương Sí sau khi cho Hàn Lộ ăn cá xong thì liền dập tắt lửa. Anh ôm cô ấy lên và muốn tìm một nơi nào đó quanh đây để có thể hóng mát.

Hàn Lộ chợt nhớ đến lời Bối Bối nói, nếu ăn hết hai viên giao châu thì sẽ nhanh hồi phục sức khỏe, cô lập tức chỉ chỉ tay về phía sơn động.

Dương Sí đương nhiên làm theo ý cô ấy, ôm cô ấy đi vào trong rừng.

Vị trí sơn động rất dễ tìm, bởi vì ở bên ngoài ngày hôm qua Hàn Lộ đã mở ra một lối đi nhỏ. Dương Sí đi dọc theo con đường nhỏ này, liền nhìn thấy ngay cửa sơn động có một số đồ vật màu trắng sáng bóng.

Anh cầm lên nhìn xem thử, nó rất quen thuộc.

“Đây là….”

Những giọt nước mắt của giống cái nhỏ!

Cô ấy khóc!

Trong lòng Dương Sí như thắt lại, trong nội tâm muốn hỏi cô tại sao lại khóc, tại sao lại bị ngất xỉu. Những lúc này cô ấy vẫn chưa thể nói ra được lời nào, nên chỉ có thể tạm thời đem những câu hỏi của mình gác lại trong lòng.

Vừa bình ổn lại tâm tình, kết quả là khi vừa mới bước vào trong sơn động, nhìn thấy trên mặt đất toàn là mấy viên giao châu, toàn thân cảm giác như sắp bị sụp đổ.

Cô ấy đã khóc quá nhiều rồi!

Hôm qua, lúc Hợp Khương trở về trên núi, chẳng phải đã nói tâm trạng của cô ấy rất tốt hay sao? Tai sao khi đặt chân đến hòn đảo này, cô ấy lại khóc nhiều như vậy?

Dương Sí vừa nghĩ tối hôm qua, một mình giống cái nhỏ ở lại trong sơn động này và âm thầm rơi lệ, con tim quả thực như đang bị hàng trăm hàng ngàn tảng đá đè lên đau đớn.

Chật vật rời mắt khỏi đống giao châu này, anh nhìn quanh đánh giá cái sơn động, muốn tìm ra nguyên nhân nào đã khiến giống cái khóc đến như vậy. Nhìn thoáng qua, bỗng nhiên phát hiện ra một đống lửa gần như đã tắt ngấm.

Chẳng lẽ là bởi vì nhóm không được lửa, tay đau quá nên phát khóc?

Dương Sí thở dài một tiếng, ôm cô ấy trong tay đi về phía góc hang. Khi đi đến và nhìn thấy chiếc chiếu quen thuộc, trong lòng lại cảm thấy có một chút ngọt ngào.

Cô ấy chuyển đến hòn đảo này, còn mang theo cả chiếc chiếu mà anh đã làm cho cô ấy, phải chăng cô cũng có đôi chút tình cảm dành cho anh….

Dương Sí nhẹ nhàng cẩn thận đặt cô nằm xuống chiếu, lặng lẽ nhặt những viên giao châu ở trên mặt đất lên. Cộng thêm một số ít ở ngay cửa hang nữa, như vậy thật sự là quá nhiều.

Đây đều là những giọt nước mắt của giống cái…

Hàn Lộ trông mong nhìn một nắm hạt giao châu trong lòng bàn tay của Dương Sí, ngóng trông anh sẽ mang tới cho mình hai viên để ăn, kết quả chỉ thấy anh nhìn mấy viên giao châu và ngẩn người, không hề có động tĩnh gì khác.

Không còn cách nào khác, chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình.

Cô nhìn thoáng qua xung quanh và phát hiện ngay bên cạnh giường mình cũng đang có một hạt.

Cũng may là lúc nãy đã có một ít thức ăn bỏ vào bụng, cơ thể lúc này mới có được một chút sức lực, nên cố xoay người xuống dưới để lấy bằng được nó.

Cô vừa khẽ động đậy, Dương Sí liền phát hiện và lập tức chạy đến ngồi xổm bên cạnh giường.

“Có chuyện gì vậy? Cô vẫn chưa ăn no hay sao?”

Khuôn mặt Hàn Lộ hơi nóng bừng lên, cô thật sự là vẫn chưa được ăn no. Sau khi ăn no thì chắc là cô có thể mở miệng nói chuyện được.

Bình Luận (0)
Comment