Nhưng lần này, vấn đề cần quan tâm không phải là cô ấy đã ăn no hay chưa, mà vấn đề mấu chốt là cô ấy đang rất muốn ăn viên giao châu.
Tay của cô tuy rằng vẫn còn hơi yếu ớt, nhưng vẫn có thể cầm được một hạt giao châu ở trong tay Dương Sí.
Dương Sí nhìn thấy bàn tay nhỏ bé trắng nõn và mềm mại đó đang cố gắng nhặt lấy một hạt giao châu bỏ vào trong miệng ăn, lập tức như bừng tỉnh.
Mình thật sự là một kẻ ngốc, giống cái hiện đang bị bệnh, đương nhiên là phải cần ăn những hạt giao châu này.
“Còn muốn ăn nữa không?”
Lần này không đợi Hàn Lộ phải tự mình động thủ, Dương Sí đã đút vào miệng cho cô ấy.
Người ta nói rằng, nước mắt luôn có vị mặn, thế nhưng lúc ăn những hạt giao châu này trong miệng lại có vị ngọt ngào. Không cần phải nhai mà tự nó đã tan chảy trong miệng.
Sau khi ăn tiên tiếp năm viên giao châu, Hàn Lộ bắt đầu cảm thấy cổ họng ngứa ngáy, sau vài tiếng ho khan, đột nhiên cô ấy bắt đầu có thể nói chuyện.
Mặc dù tiếng nói chuyện vẫn rất yếu ớt, nhưng vẫn tốt hơn nhiều là không thể nói ra được lời nào.
“Dương Sí …Cảm ơn…”
Hàn Lộ có thể cảm giác được sau khi ăn xong những viên giao châu đó, đầu óc cô chỉ trong nháy mắt đã trở nên minh mẫn hơn nhiều, cơ thể cũng như được tiếp thêm sức mạnh và đang dần hồi phục lại.
Kết quả là cô giãy dụa muốn ngồi dậy, nhưng lại thất bại.
“…”
Dương Sí quay đầu sang chỗ khác cười khẽ, sau đó quay đầu lại nhìn cô với bộ dáng nghiêm túc.
“Cô chỉ mới vừa ăn nó, không thể có hiệu quả nhanh như vậy được. Hãy nằm xuống nghỉ ngơi trước đã. Cô muốn làm gì, tôi sẽ giúp cô.”
“Tôi…”
Hàn Lộ nghĩ nghĩ, cũng không nghĩ ra được là mình muốn làm gì tiếp theo, chỉ là có chút lo lắng con hổ nhỏ đang đói bụng.
Cô trở mình, cố tìm một tư thế thoải mái để nằm nghỉ. Cô mở to đôi mắt đen nháy nhìn Dương Sí, giọng nhẹ nhàng khẩn cầu anh: “Tôi không còn có việc gì khác muốn làm, tôi chỉ đang lo lắng con hổ nhỏ bị đói thôi. Anh có thể đi bắt về cho con hổ nhỏ một ít cá hay một thứ gì đó để ăn rồi mới đi được không?”
Dương Sí sững sờ.
“Tôi nói sẽ rời đi lúc nào thế? Cô đang bệnh nặng thế nào, sao tôi có thể rời khỏi đây được chứ?”
“Hả? Anh không đi sao?”
Trong lòng Hàn Lộ không hiểu sao lại dâng lên cảm xúc vui vẻ, ngay cả trên mặt cũng có thêm vài phần ý cười.
“Nhưng nếu như anh không quay về, những người trong tộc trên núi sẽ không lo lắng sao?”
Nhắc đến bộ tộc của mình, trong đầu Dương Sí giật mình, đột nhiên nhớ lại lúc đó mình đang đi xuống núi lấy nước.
Bây giờ trên bãi biển chỉ còn lại hai cái vỏ quả dừa, nếu anh không quay về thì chắc chắn là mẹ anh sẽ vô cùng lo lắng.
“Tôi…Vậy thì tôi đành phải quay về một chuyến.”
Dương Sí vừa mới nói dứt lời liền nhận ra ánh sáng trong mắt của giống cái bỗng nhiên biến mất, đột nhiên thông minh bổ sung thêm một câu.
“Tôi quay về nói với mẹ tôi một tiếng rồi tôi sẽ sớm quay lại đây.”
Tâm tình của Hàn Lộ lúc này giống như đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc, tâm tình vừa mới sa sút, lại lập tức sáng sủa trở lại.
“Vậy anh có biết đường để quay về không? Hay để tôi bảo Bối Bối đưa anh trở về nhé?”
Dương Sí cũng cố gắng lục lại trí nhớ của mình một chút, nhưng không tài nào nhớ ra được các lối đi đến hòn đảo hoang vắng này.
Lúc ngồi trên lưng đại gia hỏa kia, cả người lúc đó chỉ choáng váng, căn bản không thể ghi nhớ lại những con đường mình đã đi qua để đến được hòn đảo này.
“Tôi … thật sự không nhớ ra được con đường nào cả.”
Bộ dáng ngơ ngác thật sự đáng yêu chết đi được.
Hàn Lộ mỉm cười, đưa tay về phía Dương Sí.
“Anh giúp tôi đứng lên và dìu tôi đi ra bãi biển.”
Dương Sí nhìn bàn tay nhỏ nhắn xinh xắn đang vươn ra trước mặt mình, nuốt một ngụm nước bọt, nhẹ nhàng cẩn thận đỡ cô ấy đứng dậy.