Tuy nhiên, Hàn Lộ đã đánh giá quá cao mức độ hồi phục của cơ thể mình, chỉ vừa mới đứng được lên, hai chân cô đã run lên, trực tiếp bổ nhào vào vòng tay của Dương Sí.
Nếu không biết còn tưởng rằng cô ấy đang cố tình muốn được ôm ấp yêu thương đấy!
Cả hai người đều đang sửng sốt.
Lúc này là ngày hè nóng rực, trên thân Dương Sí không có bất kỳ chiếc áo quần nào khác ngoài chiếc váy da thú quấn sát vào nửa thân dưới. Nhìn lại Hàn Lộ, cô mặc chiếc váy lụa mỏng trên người tưởng chừng như không thể mỏng hơn nữa, hai người lại đang dính sát vào nhau, một nóng bức một lạnh buốt kết hợp lại với nhau. Sinh ra một cảm giác quả thật rất khó tả được thành lời…
Hàn Lộ vùi đầu vào sát bộ ngực rắn chắc của Dương Sí, cảm thấy xấu hổ muốn chết, thậm chí cô còn không dám thở ra hơi nào, cũng không dám động đậy.
Dương Sí càng cứng ngắc.
Thỉnh thoảng hơi thở ấm áp của cô lại phả vào lồng ngực khiến trái tim anh cũng nhảy lên loạn nhịp.
Bầu không khí bên trong sơn động đột nhiên trở nên tĩnh mịch im ắng đến lạ thường, chỉ còn lại âm thanh phát ra từ nhịp đập con tim của hai người như mỗi lúc mỗi lớn hơn.
“Ô ô ô ô…”
Con hổ nhỏ quay trở lại sau khi đã ăn uống no bụng.
Hàn Lộ theo bản năng muốn đẩy Dương Sí ra xa mình, không để cho con hổ nhỏ nhìn thấy hai người như vậy. Kết quả là cô đứng không vững, ngược lại càng bị Dương Sí ôm chặt lấy người cô hơn.
“Dương Sí ….Không phải anh vừa nói là muốn quay về mà…”
Giọng nói rầu rĩ từ trong ngực truyền đến, hai tay Dương Sí buông lỏng ra một chút, sau đó một tay đỡ phía sau lưng cô ấy, một tay nhanh chóng xuyên qua bên dưới hai chân và bế Hàn Lộ lên.
“Bây giờ tôi sẽ quay về.”
Hàn Lộ thuận tay vòng qua cổ Dương Sí, bất giác bắt gặp ánh mắt anh cũng đang liếc nhìn cô.
Trong mắt anh hiện rõ tình cảm yêu thương trìu mến đối với mình.
Loại cảm giác được che chở như thế này thật là tốt. Từ nhỏ cô đã quen với việc tự lập, chưa bao giờ cảm nhận được thứ tình cảm đó. Nếu đặt Dương Sí ở trong thời hiện đại, cũng coi như là một người bạn trai đủ tiêu chuẩn.
Hàn Lộ đột nhiên cảm thấy động tâm, thầm nghĩ có nên xác lập mối quan hệ này hay không….
Cô chưa kịp suy nghĩ đến thật thấu đáo, thì bờ biển đã hiện ra trước mắt.
Cô chỉ tiếc nuối rời khỏi bộ ngực ấm áp rắn chắc đó, sau đó dựa sát vào vách đá ngầm ngồi xuống.
Bối Bối rất nhanh liền bơi tới, sau khi nghe Hàn Lộ nói nó liền hào phóng cống hiến tấm lưng to lớn của mình ra.
Một người đàn ông cùng với một con cá voi khổng lồ nhanh chóng mất hút trên mặt biển.
Hàn Lộ chờ đợi cảm thấy nhàm chán, liền thả tấm thân mềm nhũn dựa vào bãi đá ngầm ngủ một giấc thật say.
Có lẽ là những viên giao châu mà cô ấy đã ăn được tiêu hóa trong lúc ngủ, khi cô ấy mở mắt bừng tỉnh dậy, sức lực trong cơ thể dường như đã được hồi phục lại phần nào. Nhưng nếu tự mình đứng lên, vẫn còn cảm thấy khó khăn, chưa được dễ dàng cho lắm.
Sau nhiều lần thử đứng lên và suýt ngã, Hàn Lộ cuối cùng đành chấp nhận bỏ cuộc.
Vẫn nên chờ Dương Sí quay trở lại hòn đảo này thì hơn.
Cô nhìn lên sắc trời rồi áng chừng một chút, cũng đã gần hai tiếng kể từ khi Bối Bối và anh rời đi, làm sao lại đi lâu như vậy chứ?
Từ bờ biển đến hòn đảo này, với tốc độ của Bối Bối thì chỉ mất khoảng mười phút là có thể đến nơi rồi.
Hàn Lộ càng chờ đợi càng cảm thấy nóng lòng, mắt nhìn trên mặt biển cũng không chớp.
Lại kiên nhẫn đợi thêm mười phút nữa, cuối cùng cô cũng nhìn thấy được thứ gì đó đang thấp thoáng trên mặt nước biển và đang di chuyển về phía hòn đảo!
Trong đầu hưng phấn chỉ trong mấy giây, trong lòng Hàn Lộ bỗng chùng hẳn xuống.
Trên mặt biển không hề có chiếc vây lưng đặc thù của Bối Bối, như vậy là không phải Bối Bối và Dương Sí trở về.