Từ đằng xa cô chỉ có thể nhìn thấy một mảng da màu lúa mạch nhợt nhạt nhấp nhô trong sóng biển.
Hàn Lộ không đoán được cái đang lao về phía hòn đảo là địch hay là bạn, để đề phòng chuyện không may xảy ra, cô đã dùng hết sức mình lao nhanh xuống biển.
Xuống biển có sức nổi của nước, cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Chỉ cần lướt nhẹ một cái là có thể ẩn mình trốn ở phía sau mấy dải đá ngầm.
Ở đây e rằng không ai có thể nín thở dưới nước được lâu hơn cô, nếu thật sự là có kẻ xấu đến gần, Hàn Lộ sẽ trực tiếp chìm sâu xuống dưới mặt nước biển đợi Bối Bối quay lại.
Chỗ cô trốn vô cùng kín đáo, trừ khi có người có thể len lỏi vào từng dải đá ngầm để tìm kiếm, may ra mới có thể tìm được cô.
Cứ như vậy mười phút đã trôi qua…
Rồi hai mươi phút đã trôi qua…
Hàn Lộ nằm phía sau bãi đá ngầm, lắng tai nghe cả một hồi lâu nhưng không hề nghe thấy một chút động tĩnh nào cả.
Sao lại như vậy chứ?
Ngay cả khi người đó có lén lút lên bờ đi chăng nữa, cho dù có cẩn thận đến mấy cũng sẽ có một vài tiếng nước vang vọng lại.
Không thể không có một chút âm thanh nhỏ nào như thế này.
Hàn Lộ không sao hiểu cảm thấy vô cùng bất an, cô lén lút di chuyển dọc theo bãi đá ngầm, nhẹ nhàng lặng lẽ tiến về phía trước, lướt qua một khe đá và ló đầu nhìn ra bên ngoài.
Chẳng nhìn thấy gì cả.
Người đó không lên bờ à?
Vậy người đó đã đi đâu?
Hàn Lộ còn đang tự hỏi trong đầu thì có thứ gì đó buốt lạnh đột nhiên chạm vào cánh tay cô hai lần, cảm giác lạnh như đụng vào một tảng băng dày vậy.
Cô như nghĩ đến cái gì đó, gần như chỉ trong nháy mắt toàn thân đã nổi đầy gai ốc.
Người đó đang ở ngay sau lưng cô!
“Bối Bối! Nhanh đến cứu tôi!”
Hàn Lộ trong lòng vừa đang thầm hét lên, vừa tránh khỏi dải đá ngầm và chìm sâu xuống biển.
Hiện tại Bối Bối vẫn còn chưa quay trở lại nên cách duy nhất là cô phải lặn xuống đáy biển để lẩn trốn!
Hàn Lộ bị dọa đến mức không nhẹ, sau khi lặn xuống dưới đáy biển khoảng hơn hai mét, cô chợt nhận ra có điều gì đó không đúng. Cái bóng đen sau lưng lúc nãy hình như không hề đuổi theo cô.
Cô nghi ngờ quay đầu nhìn lại, trong đầu chỉ còn lại có một tiếng thét chói tai.
Từ vị trí của cô vừa vặn có thể nhìn thấy một người đàn ông úp mặt đang lênh đênh trên mặt nước biển. Cơ thể trương phồng to lên, mặt mũi trắng xanh nhợt nhạt, nhìn vào thật không thể khủng khiếp hơn được nữa.
Đây là một người chết!
Vừa nghĩ đến việc mình đã ở gần xác chết đến như vậy, lúc nãy cái xác đó lại còn đụng phải mình. Da đầu Hàn Lộ liền tê dại một hồi, cũng không biết cô lấy sức lực từ đâu, nhanh chóng bơi ra xa khỏi nơi đó.
Sau khi cô ấy bơi đến bờ bên kia của bãi đá ngầm và ngoi lên khỏi mặt nước, cô liên tục thở hổn hển, cái cảm giác sợ hãi ngột ngạt trong lòng cũng đã giảm đi nhiều. Nhưng đầu óc cô vẫn còn đang rối loạn, vừa nhắm mắt lại, khuôn mặt trắng nhợt xanh xao đó lại hiện ra trước mắt khiến cô thậm chí không cách nào ổn định được tinh thần.
Cô thậm chí không thể nghe được tiếng Bối Bối đang nói với cô.
Bối Bối đang trên đường trở về liên tục gọi cô nhưng không được đáp lại, nó lo lắng vô cùng nên dùng tốc độ nhanh nhất trong đời mình đưa Dương Sí trở lại hòn đảo.
Ngay khi bơi đến gần bãi đá ngầm, nhìn thấy xác chết người đàn ông trôi lơ lửng kia, trong lòng một người một cá voi lập tức nhảy dựng lên.
Tuy nhiên Dương Sí đã rất nhanh có thể nhận ra được cái xác chết đó ít nhất cũng đã chết cách đây hai ngày rồi.
Người vừa chết không thể trương phồng lên to như vậy được.
Như vậy chắc chắn giống cái nhỏ sẽ không gặp phải chuyện gì nguy hiểm.
Bối Bối cũng chợt nghĩ lại, lúc ấy giọng nói kêu cứu vang lên trong đầu hẳn là Tiểu Hàn đang rất sợ hãi.
Nhưng bây giờ cô ấy ở đâu rồi?
Đã gọi nhiều lần nhưng không có phản hồi.
Dương Sí liền nhảy xuống biển, mặc kệ cái xác chết người đàn ông đó, quyết định phải nhanh chóng đi tìm cho bằng được giống cái nhỏ trước.
Trên lưng người chết này có hoa văn hình rắn, vừa nhìn đã biết người này là người của tộc Minh Xà. Cũng không phải là người trong tộc của anh ta nên chẳng cần phải lật người lên xem thử người đó là ai.
Dương Sí tìm kiếm khắp nơi quanh khu vực đó, rất nhanh tìm được giống cái nhỏ ở một nơi cách chỗ này không xa lắm.
Mà Hàn Lộ lúc này sau khi đã dùng hết sức lực của mình thì không còn đủ sức lên bờ nữa, toàn thân cô đã mềm oặt rồi.
“Tiểu Lộ?”
Làm sao lại chạy xuống nước vậy chứ?
Dương Sí nhanh chóng đem người vớt lên. Lúc ôm cô ấy vào lòng mới phát hiện sắc mặt cô ấy tái nhợt đến kinh khủng và toàn thân lạnh buốt, thật sự khiến người ta phải đau lòng.