Nghe thấy được giọng nói của Dương Sí và cảm nhận được vòng tay ấm áp của anh, Hàn Lộ mới dần lấy lại được vài tia thần trí. Theo bản năng, cô ôm chặt vào eo Dương Sí và không ngừng lẩm bẩm.
“Dương Sí! Ở trong nước có, có người chết!”
Xem ra cô ấy có vẻ như đang rất sợ hãi.
Dương Sí cảm thấy đau lòng, vừa ôm cô vào lòng chặt hơn, vừa vỗ nhè nhẹ vào lưng cô trấn an nói: “Không sao đâu, không sao đâu, lát nữa tôi sẽ mang anh ta ném ra xa hơn một chút. Dù sao thì người đó cũng đã chết rồi, không có gì phải hoảng sợ như vậy, hơn nữa vẫn còn có tôi ở đây mà.”
Giọng nói trầm thấp đầm ấm của anh dần dần đã xoa dịu nỗi sợ hãi của Hàn Lộ.
Bây giờ đã có người ở bên cạnh cô ấy, Bối Bối cũng đã quay lại.
Một người chết, dường như cũng không có gì quá đáng sợ.
Hàn Lộ dần dần bình tĩnh lại, nhưng hình ảnh khuôn mặt trắng xanh nhợt nhạt đó thỉnh thoảng lại ẩn hiện trong đầu cô.
Thông thường vẫn là như vậy, càng cố gắng quên đi một việc, nó lại càng hiện rõ hơn lên trong tâm trí của bạn.
Hàn Lộ chỉ có thể ôm chặt lấy Dương Sí không buông, chỉ có ở bên anh cô mới cảm thấy thật sự an tâm, không còn sợ hãi nhiều nữa.
Dương Sí cảm thấy rất vui khi giống cái nhỏ thân thiết với mình như vậy, liền ôm cô ấy lên trên bãi cát.
Con hổ nhỏ không biết đã đi đâu mà lúc trở lại toàn thân dính đầy cát, nhìn thấy Hàn Lộ liền nhanh chóng nhảy nhào tới.
Tiểu gia hỏa xù lông ủi tới ủi lui ở trong vong tay của cô cực kỳ đáng yêu, sau khi Hàn Lộ vuốt ve bộ lông của nó, tâm tình cũng sáng sủa thêm một chút.
Lúc này, Dương Sí đã nhóm lên một đống lửa, gió thổi qua mang theo hơi nóng hầm hập, làm cho chút lạnh lẽo trên thân cũng lập tức tan biến đi hết.
“Cảm thấy tốt hơn chút nào chưa?”
Dương Sí ngồi xuống sát bên cạnh cô, ánh mắt đầy vẻ quan tâm lo lắng.
Hàn Lộ khẽ gật gật đầu, mặt mày trở nên thư giãn hơn, mỉm cười với anh: “Vừa rồi tôi bị dọa sợ, bây giờ anh vừa quay lại, tôi không còn sợ nữa.”
Nghe được những lời này, thật sự cảm thấy vô cùng dễ chịu, Dương Sí cũng không khỏi nở nụ cười ấm áp. Nhưng rất nhanh sau đó anh lại nhíu mày.
Anh không có khả năng ở mãi trên hòn đảo này được, mấy ngày sắp đến rất có thể sẽ xảy ra cháy rừng. Anh nhất định phải trở về trong tộc.
Vậy thì…..
Đến lúc đó một mình giống cái nhỏ ở trên đảo sợ hãi thì phải làm sao bây giờ? Rồi lại khóc nhiều và sinh bệnh thì phải làm sao đây?
“Tiểu Lộ… Hay là cô đi với tôi lên núi ở tạm ít ngày đã được không?”
“Sao? Đi lên núi à?”
Hàn Lộ ngay lập tức lắc đầu, không một chút suy nghĩ.
Từ trước cô đã quyết định rời khỏi tộc Bạch Hổ, tìm kiếm một hòn đảo cho riêng mình, chính là không muốn cùng chung sống với quá nhiều người, chỉ muốn có một cuộc sống tự do tự tại.
Mà bây giờ cô đã tìm được cho mình một hòn đảo thích hợp để sinh sống, đang ấp ủ ước mơ xây dựng cho riêng mình một tổ ấm trên hòn đảo đó. Nếu không phải là vô tình mất đi một lượng lớn nước mắt đó, cô sẽ không trở thành một người cần nhờ đến sự trợ giúp của người khác như bây giờ.
Dương Sí có chút ngạc nhiên, bởi anh nghĩ rằng hôm nay giống cái nhỏ hoảng sợ đến mức như vậy, chắc chắn sẽ dễ dàng đồng ý với lời đề nghị đó.
“Nhưng tôi cảm thấy một mình cô sống trên hòn đảo hoang vắng này thật không an toàn chút nào. Hôm nay mới chỉ là một cái xác chết trôi đến, chẳng biết chừng một ngày nào đó lại xuất hiện một người sống thì…”
Vừa nói người chết kia, sắc mặt của Hàn Lộ đột nhiên trắng bệch. Dương Sí vội vạng ngậm miệng không nói thêm gì, thầm trách mắng bản thân mình không biết cách nói chuyện, biết rõ là cô ấy vẫn đang còn sợ hãi, vậy lại còn nhắc đến.
“Được rồi, được rồi, nếu cô không muốn cùng tôi lên núi thì thôi không đi nữa. Thật ra là cũng chẳng có gì phải quá lo lắng sợ hãi, vẫn có con hổ nhỏ ở đây, hơn nữa còn có tên đại gia hỏa ở ngoài kia nữa, ở trên đảo cũng tương đối là an toàn.”
Dương Sí nhanh chóng chuyển sang nói về chủ đề khác, hỏi về những kỹ thuật đan lát mà lần trước Hàn Lộ vẫn chưa dạy xong.
Chẳng lâu sau bên cạnh đống lửa liền có thêm một đống cỏ khô và một ít lá dừa.
Hai người ngồi rất gần nhau, Hàn Lộ phụ trách giảng giải và làm mẫu một số động tác đơn giản. Còn Dương Sí như một cậu học trò ngoan ngoãn, ôm một đống cỏ khô cặm cụi ngồi làm theo.
Con hổ nhỏ ôm một quả dừa ngồi ở đằng xa, dường như tâm trạng không vui lắm.
Mãi cho đến khi thủy triều xuống, “hai cô trò” mới chịu dừng tay.
Không biết có phải là do thân thể cô đang suy yếu nên mới nhanh đói bụng như vậy không. Rõ ràng là cô ấy mới chỉ ăn cá cách đây không lâu, bây giờ cô ấy đã muốn ăn thêm chút gì đó.
Thế nhưng cô ấy không còn đủ sức để tự mình đi tìm kiếm thức ăn được nữa, cho nên mọi việc đi bắt hải sản trên biển đành phó mặc cho Dương Sí phụ trách.