Vừa nghĩ đến việc tối nay đã có thể ăn được món súp hải sản tươi ngon, Hàn Lộ đã thấy thèm ăn gần như chảy nước miếng. Bàn chân dùng một chút lực chống lên, cả người lặn sâu xuống dưới, cố gắng ôm lấy con ốc xà cừ lớn kia.
Hả?
Không lấy được.
Hàn Lộ đạp mạnh hai chân trên mặt đất, thẳng người đứng lên nhấc thật mạnh.
Con ốc xà cừ lớn đó vẫn nằm bất động.
Nó cứng đến như vậy, lẽ nào nó được sinh ra từ các rạn san hô hay sao?
Hàn Lộ buông tay ra, đang định quay người gọi Bối Bối đến giúp đỡ, con ốc xà cừ trước mặt liền đột nhiên mở miệng ra, một lực hút cực mạnh lập tức hút cô vào bên trong.
Nhìn cái thế kia của nó, dường như muốn hút đầu cô vào bên trong, sau đó kẹp đứt.
Chỉ trong nháy mắt, Hàn Lộ không có thời gian kịp chống lại sức hút đó, mắt thấy đầu mình sắp bị nó kẹp lại, một cái đuôi to lớn đột nhiên vung mạnh bên cạnh cô ấy, tạo ra một lực còn mạnh hơn cả lực hút của con ốc xà cừ đó đã đẩy Hàn Lộ sang một bên.
Đó chính là Bối Bối.
Nó thấy tình huống không đúng nên trực tiếp dùng chiếc đuôi to lớn của mình đẩy Hàn Lộ ra ngoài.
Con ốc xà cừ đó không thực hiện được ý đồ liền khép vỏ lại, coi như không có chuyện gì vừa xảy ra.
Hàn Lộ sợ hãi ôm chặt Bối Bối một lúc rồi mới bình tĩnh trở lại. Trong lòng thực sự là tức muốn chết.
Cô sống lớn lên cùng với biển, đã bắt không biết bao nhiêu cá, vậy mà hôm nay lại suýt chết trong tay một con ốc xà cừ, quả thật cảm thấy vô cùng xấu hổ.
“Lẽ nào lại như vậy được chứ, nếu hôm nay tao không thể lấy được mày đem về, tao cũng sẽ không quay về!”
Hàn Lộ buông Bối Bối ra và lấy con dao xương ra.
Lần này, cô đã có kinh nghiệm, không còn đứng ngay trước mặt con ốc xà cừ đó nữa, mà đi lần theo phía bên cạnh của nó, định dùng con dao xương đào ở dưới gốc của nó rồi nhấc lên.
Bối Bối nhìn thấy cũng chỉ biết câm nín.
Có đôi khi, cảm giác Tiểu Hàn rất thông minh, đôi khi nhìn thấy cô thật ngốc nghếch.
“Cô mất công đào nó làm gì, chỉ cần một cái đuôi của tôi là cũng đã có thể nhấc được nó lên cơ mà.”
Hàn Lộ run tay, cô tự giễu mình là đồ ngốc rồi nhanh chóng tránh sang một bên.
Hình thể của Bối Bối khổng lồ như vậy, với cái đuôi quẫy mạnh đó, đoán chừng toàn bộ rạn san hô này đều có thể bị nó làm cho vỡ nát, huống hồ chỉ là một con ốc xà cừ nhỏ như vậy.
Nhìn thấy nó chẳng phải bỏ ra quá nhiều sức lực gì, chỉ thấy nó hất nhẹ chiếc đuôi lên, con ốc xà cừ mà Hàn Lộ chết sống cũng không thể nhấc lên nổi kia nhanh như chớp đã bị lăn từ trên rạn san hô xuống dưới.
Ngay khi Hàn Lộ di chuyển chân, cô ấy liền nghe thấy tiếng của Bối Bối hét lớn lên.
“Tiểu Hàn, cô đừng đến đây.”
Bối Bối thực sự sợ cô đi tới sẽ lại bị chiếc vỏ sò kia hút và kẹp chặt vào bên trong. Sau khi hét lớn lên, nó liền bơi đến trước mặt con ốc xà cừ kia và liên tục dùng cái đuôi của mình quất mạnh vào nó.
Hẳn là nó muốn làm cho con ốc xà cừ kia choáng váng để nó không còn cách nào hút và kẹp lấy Hàn Lộ được nữa.
Một Bối Bối ấm áp và đáng yêu như vậy thực sự khiến Hàn Lộ cảm thấy rất cảm động. Đương nhiên cảm động thì rất cảm động, nhưng vẫn còn một số điều cần phải nhắc nhở.
“Bối Bối hất nó nhẹ thôi, đừng làm nứt vỏ của nó.”
Dù sao thì vất vả lắm mới tìm ra được một cái nồi thích hợp đến như vậy.
Bối Bối nghe vậy liền lặng lẽ bớt chút sức lực, đã bị “đùa giỡn” một hồi lâu như vậy, con ốc xà cừ kia không biết có phải là do bị choáng hay không, phun ra một đống lớn bọt biển.
Hàn Lộ trực tiếp lấy giao tiêu buộc nó lại và treo nó trên vây lưng của Bối Bối. Lúc đầu chuẩn bị giao tiêu là để trói cua, ngược lại đã dùng trói nó trước.
Bối Bối đã thử độ dai của giao tiêu này rồi, nó dùng bộ răng sắc nhọn của nó cắn thật mạnh một hồi lâu mới bị đứt ra, nên Hàn Lộ sẽ không phải lo lắng con ốc xà cừ đó có thể thoát ra được.
Sau khi tìm được con ốc xà cừ có thể dùng làm nồi, Hàn Lộ cảm thấy rất vui, cô đang nghĩ xem phải làm một món ăn gì đó thật mới mẻ thì bỗng nhiên nhìn thấy một con cá mú bơi đến trước mặt cô.
Con cá mú bơi qua trước mặt Bối Bối một cách vênh váo, ngoe nguẩy cái đuôi về phía Bối Bối, dường như không tỏ ra có chút sợ hãi nào, điều này hiển nhiên khiến Bối Bối cảm thấy rất khó chịu, còn không đợi Hàn Lộ nói gì, liền dùng chiếc đuôi to lớn của mình vụt thật mạnh vào con cá mú đang bơi.
Con cá mú to lớn nhàn nhã đó chỉ trong nháy mắt đã biến thành một con cá chết.
Hàn Lộ: “…”
Được rồi, không cần phải suy nghĩ nữa, tối nay sẽ làm món canh cá.