Chuyến đi lần này thu hoạch thật quá lớn, tâm tình Hàn Lộ vô cùng tốt, trong suốt quãng đường trở về không ngừng ngâm nga những bài hát yêu thích.
Nhìn cô cao hứng, Bối Bối tự nhiên cũng cảm thấy vui theo.
Khi tâm trạng vui vẻ , liền muốn ăn một thứ gì đó.
Thế là nó đưa Hàn Lộ đến bên bãi đá ngầm ngay ở phía dưới cửa sơn động, sau đó quay đầu đuổi theo bầy cá nhỏ đang bơi lội tung tăng gần đó.
Lúc này, con ốc xà cừ kia vẫn bị trói chặt đến mức không thể nào há miệng ra được, Hàn Lộ yên tâm mang nó lên trên bãi biển.
Sau khi lên bờ, cho dù nó có bản lĩnh mạnh mẽ đến cỡ nào đi nữa, nó cũng không làm được gì.
Tuy nhiên, lớp vỏ bên ngoài nó đóng lại thật chặt, cô phải nghĩ cách làm cho nó mở ra.
Hàn Lộ biết rằng với sức lực yếu ớt của mình thì không thể nào cạy nó mở ra được, đương nhiên sẽ không uổng phí sức lực đi cạy nó.
Thứ này cũng giống như con ngao biển cỡ lớn, muốn nó mở miệng thì phải làm sao.
Đốt nó lên chứ sao nữa.
Hàn Lộ tràn đầy phấn khởi, vội vàng ôm củi khô ra nhóm lửa. Cô đặc biệt đào một cái hố cạn ở trên bãi cát, dùng số than củi mà cô mang ra xếp vào trong đó, tiếp đó đặt con ốc xà cừ lên. Sau đó cô tiếp tục xếp thật nhiều củi khô lên trên con ốc xà cừ này.
Đã phủ kín củi khô khắp cả thân nó rồi.
Cô cũng không tin rằng dùng nhiều củi khô để nướng thế này mà nó vẫn không mở miệng ra được!
Ngọn lửa rất nhanh đã bùng lên, lửa càng đốt càng cháy lớn hơn, Hàn Lộ đứng bên cạnh và thỉnh thoảng xếp thêm củi khô lên trên, luôn tiện cô còn nướng thêm một con bào ngư để ăn.
Con ốc xà cừ đó nằm trong đống lửa lớn, nó bắt đầu bị sùi bọt ra bên ngoài thật nhiều, nhưng chết sống thế nào nó cũng không chịu mở miệng ra.
Con hổ nhỏ ngửi thấy mùi thơm bay ra từ trong đống lửa nên không ngừng kêu gào như muốn ăn.
Hàn Lộ vội ôm nó lên và giữ chặt nó trong vòng tay cô.
“Mày đợi thêm một lúc nữa đã nào.”
Chiếc vỏ bên ngoài vẫn chưa mở ra được thì làm sao có thể ăn được phần thịt bên trong chứ.
Cả chủ và tớ kiên nhẫn ngồi đợi bên cạnh đống lửa, cũng không biết đã qua bao lâu rồi, lâu đến nỗi chủ tớ đều sắp ngủ thiếp đi, đột nhiên nghe thấy tiếng nổ lách tách phát ra từ trong đống lửa.
Con ốc xà cừ lớn đó đã chịu mở miệng ra rồi!
Chỉ cần nó mở ra được là tốt rồi!
Hàn Lộ hưng phấn thả con hổ nhỏ xuống, bước tới đẩy bớt những cành củi sang hai bên, kéo con ốc xà cừ to lớn đó ra ngoài.
Thứ này đốt một lần thì tuổi thọ của nó cũng giảm đi một lần, nên phải tiết kiệm một chút.
Hai mảnh vỏ sau khi tách ra xử lý một chút là có thể dùng làm nồi nấu canh, có lẽ sẽ dùng được trong khoảng một hai tháng. Nhưng dùng được một hai tháng cũng đủ thời gian để cô ấy có thể tìm được một số cái khác dự phòng.
“Tiểu Tuyết, nhanh tới đây!”
Hàn Lộ kéo con ốc xà cừ ra chỗ không có lửa, đợi một lúc cho nó nguội rồi kêu con hổ nhỏ đến ăn thịt.
Hai mảnh vỏ đã bị cô tách ra hai bên, để lộ phần thịt bên trong nó.
Hương thơm mê người, nhưng cô lại không thấy đói lắm.
Thế là tất cả phần thịt đó đã chui hết vào bụng của con hổ nhỏ.
Sau khi ăn hết miếng thịt lớn, bụng nó no căng tròn. Chờ nó lắc lắc bụng rời đi, Hàn Lộ mới bắt đầu xử lý vỏ của con ốc xà cừ này.
Phần lớn thịt đã bị ăn sạch hết, chỉ còn lại một ít thịt vụn dính vào vỏ và cần phải cạo sạch nó.
Cô miệt mài hơn nửa tiếng đồng hồ mới có thể làm sạch mảnh vỏ.
Vỏ xà cừ đã được làm sạch sẽ, tuy rằng bề ngoài nhìn không được đẹp cho lắm, nhưng bên trong lại trắng noãn như ngọc, dùng nó làm nồi có chút ủy khuất nó.
Hàn Lộ đem bảo bối này chuyển đến nơi cô thường nhóm lửa.
Bây giờ đã có nồi, muốn nấu canh thì phải dựng thêm một cái bếp, nếu không, cái vỏ này nặng như vậy, lúc nấu đặt nó ở trên củi thì lửa cũng không thể cháy được.
Cả một buổi chiều, quả thực Hàn Lộ đã bận bịu như một con quay. Trên đảo có rất nhiều hòn đá lớn, rất thích hợp cho việc làm bếp.
Bởi vì nơi này không có xi măng để có thể kết dính những hòn đá lại với nhau, nên phải chọn các viên đá bằng phẳng nhất có thể, nếu xiêu xiêu vẹo vẹo không vững thì rất dễ bị sập xuống.