Viễn Cổ Đi Bắt Hải Sản Làm Giàu Ký (Dịch Full)

Chương 185 - Chương 185. Hàn Sương 2

Chương 185. Hàn Sương 2 Chương 185. Hàn Sương 2

Thực ra nếu cô có sức mạnh hơn một chút thì chỉ cần tìm được ba hòn đá lớn, mang chúng về đặt ở một chỗ là có thể làm thành một cái bếp vô cùng nhanh chóng và đơn giản hơn nhiều.

Đáng tiếc là cô không có được sức mạnh như vậy nên chỉ có thể đi nhặt từng viên đá nhỏ một và xếp chúng lại để xây thành một cái bếp.

Phải bận rộn cho đến khi trời tối, chiếc bếp của cô mới chỉ tạm coi như là đã được làm xong.

Chiếc vỏ ốc xà cừ nằm phơi nắng suốt cả một buổi chiều, cuối cùng cũng có thể bắt đầu mang ra sử dụng.

Con cá mú mang về lúc sáng vẫn còn rất tươi do Hàn Lộ dùng băng bọc kín lại, sau khi lấy ra và nhúng xuống nước biển một vài lần thì nó đã rã đông ngay.

Muốn nấu món canh cá ngon thì tốt nhất nên chiên sơ cá qua một chút, nhưng điều kiện ở đây có hạn nên Hàn Lộ đã cho cá trực tiếp vào nồi.

Sau khi dùng vỏ quả dừa múc hai gáo nước biển cho vào nồi, cô còn cho thêm cả một vài phần thịt bào ngư vào chung. Đối với mấy cái vỏ bào ngư cỡ nhỏ, cô dự định sẽ dùng làm thìa.

Cô bây giờ thực sự rất nghèo, thiếu thốn đủ mọi thứ.

Ôi, trước kia khi học về thủ công chủ yếu là học về một số kỹ thuật đan lát, cô không để ý nhiều đến các kỹ năng cần thiết khác để có thể sinh tồn trong môi trường tự nhiên này.

Bây giờ nghĩ lại, vẫn cảm thấy vô cùng hối hận.

“Ô…”

Tên tiểu tử dính người kia lại chạy đến rồi.

Có lẽ là bởi vì trước đó hai lần cô đã biến mất một cách đột ngột khiến nó cảm thấy sợ hãi, kể từ khi cô trở lại trên đảo nó liền trở nên dính người vô cùng. Chỉ trừ lúc xuống biển là nó không bám theo, còn những lúc khác thì đi đâu nó cũng bám chặt theo sau.

Buổi chiều sau khi ăn thịt ốc xà cừ no nê thì liền đi ngủ, lúc này vừa mới tỉnh lại thì vôi chạy ngay đến.

“Có đói bụng không?”

Con hổ nhỏ lắc lắc đầu, đối với nồi canh cá đang nấu trong cái vỏ ốc xà cừ kia nó không hề có nửa điểm hứng thú.

“Suýt chút nữa thì quên mất, nếu có đói bụng thì mày cũng không ăn món canh cá này được.”

Nồi canh cá này được nấu bằng nước biển, nên nó có vị mặn kinh khủng.

Hàn Lộ không cảm thấy được vị mặn của nước biển, nên nói cho cùng thì nồi canh cá đó đối với cô cũng chẳng có vị gì.

Vì vậy chỉ cần nếm thử vị tươi ngon của nó mà thôi.

Tuy nhiên, vị mặn tự nhiên trong các loại hải sản thì cô ấy đều có thể ăn được. Món canh hải sản tươi ngon, thơm ngào ngạt đã nấu xong chỉ trong một thời gian ngắn.

Vị của nó cũng không nhạt nhẽo như cô tưởng tượng, có lẽ là do vị mặn đã có sẵn trong hải sản hòa quyện vào, cộng thêm với vị tươi ngon của cá mú và bào ngư tươi khiến cho món canh hải sản thật sự là rất ngon!

Nếu có thể thêm vào đó một vài lát gừng hoặc một thứ gì đó khác thì món canh hải sản này càng hoàn hảo hơn.

Hàn Lộ nước một ngụm nước bọt và thở dài một hơi.

“Ôi… Đáng tiếc là Bối Bối không uống được canh.”

Món canh ngon như thế này mà không có ai để chia sẻ, thật sự rất đáng tiếc.

Con hổ nhỏ lại nghe hiểu, trong mũi hừ một tiếng rồi nhào tới muốn uống canh. Nó làm Hàn Lộ sợ tới mức chén canh trong tay suýt chút nữa đã đổ ra ngoài.

“Mày không được náo loạn, món canh này mày không thể uống được đâu.”

Cô càng không cho nó uống, nó lại càng muốn uống cho bằng được, không uống được nó liền nhảy lên, dường như là muốn chiến đấu tới cùng.

Hàn Lộ bất lực, đành lấy ra một chiếc vỏ bào ngư mà cô đã chuẩn bị cho con hổ nhỏ, đổ vào đó một ít canh.

“Không tin thì mày hãy nếm thử đi, nếu mày ăn rồi mà còn muốn ăn thêm nữa, tao sẽ cho mày ăn hết cả nửa nồi còn lại luôn.”

Tiểu tử dính người đó không hề nghĩ ngợi nhiều, cúi đầu lè lưỡi hút đến tận đáy toàn bộ nước canh trong chiếc vỏ bào ngư kia vào miệng.

“…”

Hàn Lộ lặng lẽ lấy ra một quả dừa.

“…”

“Ô ô ô ô ô!”

Tiểu gia hỏa đáng thương bị mặn đến mức nước mắt chảy hết ra ngoài.

“Cho mày chừa cái tội không nghe lời, đã nói là mày không thể uống được rồi. Đáng đời!”

Tuy cô mắng nó hung dữ như vậy nhưng nhưng tốc độ mở trái dừa trong tay không hề chậm chút nào. Sau khi mở xong, còn giữ chặt trái dừa trên tay và đợi con hổ nhỏ uống xong mới chịu buông tay ra.

“Mày biết sai chưa hả?”

Tiểu gia hỏa cúi đầu ủ rũ, nhìn giống như đóa hoa dại trong trận mưa to kéo dài trong mấy ngày vừa qua.

Bình Luận (0)
Comment