Hàn Lộ lại cảm thấy đau lòng, vuốt ve bộ lông nó một hồi lâu rồi mới nói với nó một tràng mấy lời đạo lý. Mặc kệ nó có nghe hiểu hay không, dù sao thì cũng phải bắt đầu dạy nó ngay từ khi còn nhỏ.
Tiểu gia hỏa ủy khuất ngủ thiếp đi trong vòng tay cô.
Trong một ngày, tên tiểu tử này chí ít cũng ngủ đến bốn năm lần. Nghe Hợp Khương nói rằng, đây là hiện tượng bình thường của những con hổ nhỏ nên Hàn Lộ cũng không lấy làm lo lắng, sau khi mang nó đặt lên chiếc giường bằng cỏ, cô liền vội vàng tiếp tục đi làm một số công việc khác của mình.
Đến buổi tối, cô ấy lại đi quấn những sợi giao tiêu.
Mấy sợi giao tiêu đó, cô luôn nghĩ rằng mình chỉ có thể dùng nó để dệt quần áo, nhưng kể từ khi có được những kiến thức truyền thừa đó, cô đã phát hiện ra là chúng còn có hai tác dụng khác nữa.
Tác dụng đầu tiên đó chính là chiếu sáng.
Một sợi giao tiêu thì chỉ có thể phát ra một lượng ánh sáng có hạn, thế nhưng khi hàng trăm hàng ngàn sợi tơ kết lại với nhau thì sẽ tạo ra ánh sáng rực rỡ.
Giao nhân sau khi hóa hình, trong cơ thể sẽ có một loại sức mạnh, nó giống như nội lực của những anh hùng trong các tiểu thuyết võ hiệp.
Sử dụng sức mạnh đó có thể chiết xuất được năng lượng bên trong những sợi giao tiêu, chỉ cần tìm được vật gì đó tích chứa lại năng lượng đó, liền có thể làm được một thứ phát ra ánh sáng như ngọc trai vào ban đêm.
Đương nhiên là nó sẽ sáng hơn viên ngọc trai một chút.
Tuy nó không mang lại quá nhiều lợi ít, nhưng trông nó cũng rất đẹp mắt và cũng thuộc loại khó kiếm.
Dù sao thì cũng không phải ai cũng có thể sau khi hóa hình thành công mà còn hao phí khí lực đi làm một thứ như vậy.
Trong tộc Giao Nhân chỉ có mấy hạt châu giống như vậy, được đại vu xem như là bảo bối, người bình thường rất hiếm khi nhìn thấy được.
Hàn Lộ suy nghĩ, nếu mình có thể hóa hình thành công thì đến lúc đó sẽ làm ra mấy viên đặt trên vách đá.
Cho dù cô có khả năng nhìn thấy được vào ban đêm, nhưng cũng không thể so sánh với ánh sáng ấm áp của đèn được.
Tác dụng này thực sự rất vô vị và không giúp ích được gì nhiều cho giao nhân.
Ngược lại tác dụng thứ hai có chút hữu ích hơn.
Hàng vạn sợi giao tiêu thông qua phương pháp đặc biệt của những người đã hóa hình trong tộc Giao Nhân, có thể luyện ra được một bộ trang bị hợp với mình, có thể là quần áo, đồ trang sức, hoặc là vũ khí.
Đương nhiên, nó phải được phối hợp với thần chú truyền thừa. Nếu không, ngay cả khi đã làm ra được một trang bị thì cũng không cách nào có thể sử dụng được.
Hiện tại trong tộc Giao Nhân hầu như không có thứ này. Ít nhất thì trong ký ức của Hàn Lộ trước kia là chưa từng thấy.
Cũng có thể cô ấy đã từng nhìn thấy nó, nhưng lại không chú ý tới.
Hàn Lộ tương đối nghiêng về giả thuyết trong tộc Giao Nhân là không có thứ này. Bởi vì nếu có thứ này, chị gái cô là đệ tử của Đại Vu sẽ không thể không biết đến nó. Trong trí nhớ của cô, chị gái đã hóa hình thành công, với tình tình thương em gái như mạng của chị ấy, chắc chắn sau khi hóa hình chị ấy liền muốn luyện một cái gì đó phòng thân cho em gái của mình.
Nghĩ đến đây, không hiểu sao lại cảm thấy ê ẩm.
Chị gái rõ ràng là chị của cô, nhưng chị ấy lại thương người khác nhiều năm như vậy. Chờ đến khi cô quay lại, thì chị ấy lại không còn nữa.
Tuy nhiên, chị ấy thực sự đã chết sao?
Hàn Lộ nhíu nhíu mày, lần đầu tiên suy nghĩ đến vấn đề này.
Người nói chị gái cô đã chết chính là đại vu, khi đại vu đã nói, đương nhiên không ai là không tin tưởng. Thế nhưng trong trí nhớ của nguyên thân, đúng là chưa bao giờ nhìn thấy thi thể của chị ấy. Chỉ biết là chị ấy đã chết trên biển.
Nếu là như vậy, đại vu chỉ thường xuyên ở trong tộc thì làm thế nào xác nhận được là chị ấy đã chết trên biển?
Hàn Lộ ngồi trên bãi đá ngầm, hai chân không ngừng đung đưa trong nước biển. Dáng vẻ lơ đãng quấn lấy dãi lụa, càng nghĩ càng cảm thấy chị gái mình chưa chắc đã chết.
“Bối Bối, mày nói xem, có khả năng nào mà chị gái vẫn chưa chết không?”
“Sao lại như thế được, đại vu đã nói rồi mà.”
Đây là một chủ đề rất nặng nề, mỗi khi nhắc đến, Bối Bối cũng cảm thấy không vui chút nào. Bởi vì khi chị ấy chết, mẹ của nó cũng chết theo.
Hàn Lộ không muốn khơi lại nỗi đau này của Bối Bối, nhưng cô thực sự muốn tìm hiểu cho bằng được. Nói không chừng là chị gái cô và cả mẹ Bối Bối đều thật sự vẫn chưa chết.
“Bối Bối, cũng không phải đại vu nói cái gì cũng ta cũng tin tưởng vô điều kiện như vậy được, chúng ta vẫn chưa nhìn thấy được thi thể của chị ấy và mẹ của mày, sao có thể xác định chắc chắn là hai người đã chết chứ?”