Viễn Cổ Đi Bắt Hải Sản Làm Giàu Ký (Dịch Full)

Chương 187 - Chương 187. Hàn Sương 4

Chương 187. Hàn Sương 4 Chương 187. Hàn Sương 4

“Đại Vu chắc sẽ không nói dối mọi người đâu, ở trên trời thần thú cũng đang theo dõi bà ấy cơ mà. Bà ấy nói rằng, chị gái cô và mẹ tôi đều đã chết, nhất định là bà ấy đã tính ra được cái gì đó. Thi thể của chị ấy và mẹ tôi đều nằm dưới đáy biển, có lẽ từ lâu đã bị ăn sạch sẽ rồi, làm sao mà có thể nhìn thấy được thi thể của họ nữa chứ?”

Bối Bối từ đầu đến cuối đều hoàn toàn tin tưởng là đại vu chắc chắn sẽ không nói dối, Hàn Lộ thật sự cũng không còn cách nào khác. Nghe giọng nói của nó như sắp khóc nên cô nhanh chóng chuyển đề tài sang nói về chuyện khác.

Tuy nhiên, trong thâm tâm, cô ấy vẫn luôn suy nghĩ về những gì đã xảy ra trước đó.

Có một số việc một khi đã bắt đầu hoài nghi sẽ vô cùng rõ ràng.

Trước đó Hàn Lộ vẫn còn ở thời hiện đại, cơ thể này là một Hàn Lộ khác, từ góc nhìn của cô, từ lâu đã có cảm giác là đại vu có mối chút địch ý không rõ ràng với hai chị em cô.

Tuy nhiên, khi Hàn Lộ nhìn thấy những ký ức này, cô chỉ cảm thấy bởi vì nguyên thân không được huyết mạch tán thành nên ngay cả chị gái cô cũng không được lòng đại vu.

Chị ấy bởi vì có khế ước với cá voi sát thủ, thiên phú lại tốt, chính là sự lựa chọn tốt nhất cho đời đại vu tiếp theo, có lẽ là đại vu vẫn chưa muốn từ bỏ quyền lực của mình? Hay là vì một nguyên nhân nào khác?

Mà ra tay hại chết chị ấy?

Sau khi tin tức về cái chết của chị ấy được lan truyền, nguyên thân ở trong tộc cũng từng mấy lần bị ra tay ám hại, nhưng không lần nào gây tổn hại đến tính mạng nên nguyên thân cũng không để ở trong lòng. Sau đó cô ấy bị cho uống một loại thảo dược nào đó dẫn tới ngừng thở và bị đẩy xuống biển.

Hàn Lộ nghĩ trái nghĩ phải, luôn cảm thấy có âm mưu gì đó ở đây, nhưng trong tay lại có quá ít thông tin nên cô thực sự là không thể đoán ra được.

Đi hỏi Bối Bối thì lại sợ nó sẽ thương tâm. Hơn nữa những suy nghĩ trong đầu nó cũng rất cứng nhắc, chỉ một mực tin tưởng vào những lời nói của đại vu kia, luôn đứng về phía bà ấy. Vì thế cô có đi hỏi nó thì cũng giống như không hỏi mà thôi.

Lần thứ hai, Hàn Lộ bắt đầu hoài nghi không biết thú thần có phải mắt có vấn đề hay không.

Đem nhiều truyền thừa như vậy truyền cho mình, lại để cho một người phụ nữ âm trầm như vậy trở thành đại vu của tộc Giao Nhân.

Chậc chậc.

Giờ phút này, thần thú đại nhân đang bị hoài nghi cặp mắt có vấn đề kia đang nằm trên bãi biển, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc mặc cho người khác sờ soạng tắm rửa.

Anh sai rồi, đáng ra anh không nên uống mấy chén rượu mừng đó!

“Lúc trước tao đã nói để tao tắm cho mày rồi, mày còn sống chết không để cho tao đụng vào, giờ thì tốt rồi, khắp người còn chỗ nào sạch không? Mày cũng thật là, người thì nhỏ mà tính khí thì không nhỏ chút nào.”

Rõ ràng biết tiểu gia hỏa kia nghe không hiểu, nhưng Hàn Sương nhịn không được vừa tắm rửa cho nó vừa lẩm bẩm mấy câu.

Nếu không thì, một mình cô ở trên hòn đảo hoang vắng này, không nói chuyện thế nào cũng bị nghẹn chết.

Cô lưu lạc đến hòn đảo hoang vắng này đã rất nhiều rất nhiều ngày, những ký ức trước đây của cô dường như đã thiếu đi một đoạn, dù có nghĩ thế nào cũng không thể nhớ nổi mình đã đến hòn đảo này bằng cách nào và con thú khế ước Bảo Bảo của mình đã đi đâu.

Những cái này cô nghĩ mãi cũng nghĩ không ra.

Tuy nhiên, cô có thể cảm giác được Bảo Bảo còn vẫn còn sống và không nguy hiểm đến tính mạng.

Hàn Sương đã từng nghĩ đến việc bơi ra biển để tìm Bảo Bảo và trở về vùng đất của bộ tộc mình, nhưng không hiểu tại sao, cô ấy dường như đột nhiên khôi phục lại như thời điểm trước khi hóa hình, không phải, thậm chí còn tệ hơn. Cô không có cách nào lặn xuống thật sâu dưới đáy biển, thậm chí là không thể nín thở quá lâu trong nước biển.

Giống như là, cô ấy đã không còn là một giao nhân nữa.

Ngơ ngơ ngác ngác ở lại trên hòn đảo này không biết đã bao nhiêu ngày, một hôm đang tìm kiếm thức ăn, cô nhìn thấy tên tiểu tử này nằm dưới gốc cây dừa và nó đang bị thương.

Cũng không biết là nó thuộc chủng tộc nào, toàn thân tuyết trắng và có đôi tai nhọn, vô cùng xinh đẹp.

Chỉ là tính tình nó có chút không được tốt lắm, vừa thấy mặt cô liền tránh né không ngừng, còn không chịu để cô tắm rửa sạch sẽ cho nó. Nhưng hết lần này đến lần khác, nó đều ăn sạch tất cả những thứ thức ăn mà cô tìm được mang về.

Cực kỳ không được tự nhiên.

Hàn Sương cho dù rất thích vẻ bề ngoài của nó, nhưng bị đối xử lạnh nhạt như vậy trong suốt một thời gian dài, cô cũng không muốn tiếp tục hầu hạ cho nó nữa.

Không có chút nào có thể so sánh được với sự dễ thương của Bảo Bảo.

Bình Luận (0)
Comment