Biểu tình trên mặt Hòa Nhạc quá dễ hiểu, Hàn Lộ cúi đầu cố che giấu nụ cười của mình. Nếu đây là một bộ phim cung đấu, Hòa Nhạc chắc chắn sẽ không sống nổi qua một tập phim.
“Cô có thể ăn được đồ sống phải không?”
“Có thể, Tiểu Lộ, vậy thì cô ăn cùng với tôi đi.”
Thoạt nghe những lời này, còn tưởng rằng hai người là bạn tốt của nhau. Hàn Lộ cảm thấy xấu hổ thay cho cô ta. Tuy nhiên, cô vẫn phối hợp ngồi xuống chỗ đối diện với Hòa Nhạc.
Nếu cô không hợp tác thì vở kịch này làm sao còn diễn tiếp được?
Vẫn đang ấp ủ kế hoạch hạ độc, Hòa Nhạc vật lộn một hồi lâu vẫn không thể mở được vỏ ngao, cuối cùng Hàn Lộ bảo cô ấy phải dùng một viên đá và đập vào nó thì sau đó mới mở được vỏ của nó.
Lợi dụng khi Hàn Lộ không để ý đến, Hòa Nhạc đã nhanh chóng lấy hạt châu cực độc kia lăn một vòng trên bề mặt thịt ngao.
Dương Sí đang núp sau tán cây bên cạnh nhìn thấy rất rõ ràng, sau khi biết được Hòa Nhạc đang muốn làm gì, lập tức thay đổi sắc mặt nhảy ra khỏi tán cây.
Tuy nhiên, Hàn Lộ đã kịp quay lại trừng mắt nhìn khi anh mới chỉ bước lên được hai bước.
Cô không sợ chất độc đó, nhưng nếu để Dương Sí ra mặt lúc này, rất dễ kích động đến Hòa Nhạc.
“Tiểu Lộ… những thứ này là cho cô.”
Hòa Nhạc sợ Hàn Lộ sẽ không chịu ăn, nên đã chọn những con ngao tương đối nguyên vẹn, mà cô chỉ để lại cho mình những mảnh vụn mà thôi.
Hào phóng đến như thế, chỉ thiếu nước viết mấy chữ tôi đang hạ độc cô khắc lên trên mặt.
Hàn Lộ rất nể mặt nhận lấy một con ngao bỏ vào miệng, nhai nhai rồi nuốt một cái chui tọt xuống bụng.
Hòa Nhạc nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, nhìn một hồi lâu cũng không thấy Hàn Lộ bị chất cực độc phát tán trong người, lập tức sững sờ.
“Sao lại thế được….”
Không phải nói là hạt châu rất độc sao, cô ta còn cố ý cầm hạt châu lăn đi lăn lại nhiều lần trên thịt con ngao nữa. Tại sao người này một chút bộ dáng trúng độc cũng không có vậy?
Hàn Lộ cầm lấy phần thịt ngao trong tay, cười tủm tỉm rồi lấy thêm một con khác đưa qua cho Hòa Nhạc.
“Cô không phải nói cũng đang đói bụng muốn cùng ăn với tôi sao, cái này để cho cô nếm thử nó, rất thơm ngon đấy.”
Hòa Nhạc: “…”
Cô ta đương nhiên là không thể ăn nó được, nó đã bị dính độc rồi!
Phải không?
Nếu nó có độc, vậy tại sao Hàn Lộ ăn vào lại không bị chết?
Cây cũng bị độc chết, không có đạo lý người bị độc mà không chết. Chẳng lẽ là Minh Sâm đã nói dối mình, chất độc này không làm chết người?
Hòa Nhạc nắm chặt hạt châu, thật lâu sau mới mở miệng nói tiếp.
“Không, không cần đâu, tôi đã có đây rồi. Cô thực sự thấy những con ngao đó ăn ngon à?”
Hàn Lộ híp mắt gật gật đầu, lại ăn thêm một con nữa ngay trước mặt Hòa Nhạc.
“Hơi có vị tanh một chút xíu, nhưng mùi vị cũng không đến nỗi tệ, cô hãy ăn thử một con đi.”
Một con ngao tẩm độc lại một lần nữa được đưa đến trước mặt Hòa Nhạc. Lần này, Hòa Nhạc không chút do dự mà liền nhận lấy nó.
Cô ta đã nhìn thấy Hàn Lộ ăn hai con rồi mà vẫn không có vần đề gì, cầm lấy con ngao trong tay liền ngửi ngửi mấy cái, lại ngửi tiếp thêm lần nữa.
Hành động này của cô ta khiến Hàn nhìn đến ngây người.
Nếu cô ta biết con ngao này có độc, đáng lý ra cô ta phải kiếm cớ gì đó để không phải ăn nó, sau đó cố tìm cách thoát thân chứ? Sao Hòa Nhạc này lại kỳ quái đến thế, lại thực sự muốn ăn vào!
Hay là cô ta vẫn chưa hạ độc? Muốn đợi đến lúc mình không cảnh giác liền thả rắn ra cắn?
Hàn Lộ chưa kịp nghĩ ra nguyên nhân thì sắc mặt người đối diện đã chuyển sang màu đen, miệng sùi bọt mép và ngất đi trên mặt đất.
“…”
Được rồi, thật đúng là cô ta đã hạ độc.