Lúc này Dương Sí mới từ sau tán cây chạy đến.
Việc đầu tiên anh làm khi chạy đến đó là túm lấy Hàn Lộ và muốn móc ra những thứ mà cô đã nuốt vào trong cổ.
“Nhanh nôn hết ra đi!”
Hàn Lộ dở khóc dở cười liên tục né tránh, nhanh chóng lấy tay che miệng và nói với anh: “Em không sao! Em không bị trúng độc!”
Dương Sí lúc này mới dần dần buông tay cô ra, sợ hãi lau mồ hôi .
Nhìn thấy giống cái nhỏ không bị làm sao cả, vì thế anh mới bình tĩnh đi lại xem tình hình của Hòa Nhạc đang nằm trên mặt đất.
Lúc nãy, anh đứng phía sau quan sát, chỉ thấy Hòa Nhạc lấy thứ gì đó trong tay bôi trực tiếp lên bề mặt của những con ngao, cụ thể cái gì thì bị ngăn cản tầm nhìn nên anh không thể nhìn rõ được.
Dương Sí bước tới, lấy từ trong tay của Hòa Nhạc ra một hạt châu. Hàn Lộ nhìn thoáng qua, nó giống như một viên thủy tinh thời hiện đại, ở chỗ này hẳn là một thứ đồ vật rất quý giá.
Khi nhìn thấy viên hạt châu này, sắc mặt của Dương Sí rất phức tạp, trong sâu thẳm đôi mắt ấy hiện ra rất nhiều nỗi xót xa mà Hàn Lộ không thể nào hiểu được.
“Cái này là gì vậy?”
“Đây là độc châu của tộc Minh Xà.”
Vẻ mặt đau khổ tột cùng của Dương Sí thực sự khiến Hàn Lộ rất tò mò. Nhưng bây giờ không phải là thời điểm tốt để hỏi sâu hơn về chuyện đó, việc cần làm bây giờ là xử lý người đang nằm trên mặt đất kia.
“Nên làm gì với cô ta bây giờ?”
“Cô ta…”
Dương Sí vẻ mặt chán ghét nhìn người đang không biết sống chết thế nào đang nằm trên mặt đất, lắc lắc đầu nói: “Không cần phải để ý nhiều đâu.”
Hòa Nhạc mang theo độc châu của tộc Minh Xà quay trở về tộc Bạch Hổ, vốn dĩ trong lòng đã có những tính toán không tốt, đây chẳng khác nào là lần thứ hai cô ta phản bội lại tộc Bạch Hổ, chết cũng là đáng. Huống hồ, việc này là cô ta tự mình gây ra, tự mình hạ độc mình, nên cũng chẳng trách được ai.
“Cô ta đã bị trúng độc của độc châu này, không ai có thể cứu được cô ta ngoại trừ đại vu. Nhưng cứu cô ta còn phải lãng phí tuổi thọ của đại vu nữa, việc này thật sự là không đáng.”
Dương Sí nói xong liền kéo Hàn Lộ quay người rời khỏi đó, ngay cả một cái vuốt mắt cho Hòa Nhạc đang nằm trên mặt đất cũng không có.
Mặc dù Hàn Lộ cảm thấy có chút không đành lòng, nhưng cô cũng chỉ có thể xem như là một sinh mệnh vừa mới ra đi trước mặt mình mà thôi. Đối với loại hành vi hại người thành ra hại mình như Hòa Nhạc, cô cảm thấy sự trừng phạt này là đúng người đúng tội.
Chỉ rối rắm trong chốc lát rồi cũng buông xuống.
Hai người nhanh chóng quay trở về núi.
Dọc theo đường đi, Dương Sí có vẻ như thất thần, thỉnh thoảng lại nhìn vào hạt châu trong tay. Một dáng vẻ bối rối khó xử hiện rõ trên khuôn mặt anh.
“Anh đang lo lắng về chuyện gì vậy?”
Dương Sí quay đầu liếc mắt nhìn Hàn Lộ, thở dài một tiếng.
“Anh không biết phải xử lý thế nào với hạt châu này.”
Thứ này vô cùng độc, và phần lớn các loại rắn độc trong tộc Minh Xà đều dựa vào hạt châu này để nuôi dưỡng ra.
Trong kiếp trước, tộc trưởng tộc Minh Xà đã dựa vào thứ này để hạ độc chết rất nhiều người. Nếu bị trúng độc cũng chỉ có một mình ông ta mới có thể giải độc được, muốn được ông ta giải độc thì phải đổi lấy bằng một món đồ mà ông ta muốn.
Mặc dù tộc Minh Xà của ông ta cũng bị tổn thất nặng nề trong trận cháy rừng lần đầu, nhưng không bao lâu sau, cũng đã kiếm lợi từ trên người các bộ tộc khác. Bọn họ đã trở thành một tộc lớn, thậm chí còn sánh ngang với cả tộc Man Ngưu.
Còn tộc Bạch Hổ…
Dương Sí càng nghĩ càng cảm thấy đau lòng.
Hàn Lộ thật sự kinh ngạc khi nhìn thấy những giọt nước mắt trào ra từ đôi mắt của anh.
Không phải là đang nói đến việc làm thế nào để xử lý hạt châu kia sao, vậy sao lại khóc?