Nhìn người đàn ông rơi lệ khiến người ta cảm thấy đau lòng nhất, Hàn Lộ xoay người lại ôm lấy anh, giọng nhẹ nhàng hỏi: “Chỉ là một hạt châu thôi mà, hoặc là vứt bỏ nó đi, hoặc là giữ lại, đơn giản vậy thôi, sao nhìn anh lại có vẻ đau khổ buồn bã đến như vậy?”
Dương Sí há miệng ra, anh muốn nói nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Nếu nói là anh sống lại một đời này, nói như vậy, liệu cô có nghĩ là anh bị điên rồi không?
Sau khi suy nghĩ trong chốc lát, Dương Sí lại nuốt hết những lời đó vào trong lòng, chỉ trả lời phần đầu của câu hỏi.
“Viên độc châu này không dễ xử lý lắm. Cho dù có chôn nó xuống đất thì tất cả hoa lá cây cối xung quanh đều sẽ chết hết chỉ trong vòng ba ngày. Còn nếu ném nó vào trong nước, chất độc sẽ tan ra trong nước nhanh hơn, tất cả tôm cá và những con vật sống dưới nước cũng sẽ bị nhiễm độc mà chết. Để trên người cũng không được, lâu dài rồi cũng sẽ bị nhiễm độc.”
Đây quả thực là vũ khí giết người sinh học.
“Vậy sao anh không đi hỏi đại vu một chút xem sao? Đại vu hẳn là sẽ có biện pháp nào đó để có thể xử lý nó một cách an toàn chứ?”
Dương Sí theo bản năng lắc lắc đầu.
Ở kiếp trước đại vu cũng không đưa ra được cách nào để xử lý, kiếp này có lẽ cũng không có cách nào xử lý được.
“Nếu không có cách nào khác…. Vậy anh hãy giao hạt châu đó cho em. Em không sợ bị nhiễm độc, sau khi quay về, em sẽ làm một cái túi, đeo nó bên mình là được mà.”
Đây có lẽ là cách tốt nhất để xử lý hạt châu vào lúc này.
Dương Sí không còn cách nào có thể từ chối lời đề nghị này của cô, sau nhiều lần xác định là Hàn Lộ sẽ không bị nhiễm độc, anh mới đưa hạt châu đó cho Hàn Lộ.
A?
Ngay khi hạt châu vừa đưa sang tay cô, một luồng khí tức đặc thù bỗng nhiên lưu chuyển trên bàn tay, nhưng rất nhanh sau đó liền biến mất, như thể nó chưa từng xuất hiện.
Hàn Lộ cầm hạt châu lên, nhìn ngắm thật kỹ các mặt của nó, nhưng không phát hiện được sự bất thường lúc nãy, đành phải đem nó cất vào trong người trước.
Chuyện hạt châu xem như đã được xử lý tương đối ổn, trong lòng Dương Sí cũng thấy bớt lo lắng hơn. Trước đó, anh nhận lệnh của đại vu đi theo dõi Hòa Nhạc, bây giờ xảy ra chuyện này, anh phải nhanh chóng quay về nói rõ mọi việc với bà ấy.
Lúc anh đi gặp đại vu, Hàn Lộ không có ý định đi theo anh, từ khi cô đến đây vẫn chưa thể đi chào hỏi mẹ của Dương Sí và cả Hợp Khương nữa.
Dương Sí biết lúc này không phải là thời điểm tốt để ở bên cạnh nhau nên đòi một nụ hôn rồi mới rời đi.
Hàn Lộ đợi cho cơn nóng trên khuôn mặt của cô giảm bớt rồi mới mang theo một số đồ vật rời khỏi sơn động.
Cô đi đến sơn động cách vách, gọi mấy lần cũng không nghe thấy tiếng trả lời, cô biết mẹ Dương Sí lúc này đã đi ra ngoài làm việc.
Cô ở bên khu vực giết mổ dã thú không nhìn thấy bà ấy và Hợp Khương, như vậy là hai người đang ở chỗ khác.
Hàn Lộ mang những thức ăn kia trở lại trong sơn động của Dương Sí, rồi dự định đi tìm người trước đã.
Tuy nhiên, khu rừng thực sự quá lớn, cô lại vừa mới đến nơi này, chưa quen nên đã đi lạc vào một khu rừng xa lạ khác.
Nói là lạc đường nhưng cũng không phải là hoàn toàn bị lạc, cô nhìn cảnh vật xung quanh thấy lạ liền bắt đầu quay lại đường cũ.
Kể từ sau khi dung hợp linh hồn, năm giác quan của cô trở nên nhạy bén hơn rất nhiều. Đang đi tới phía trước, bỗng nhiên cô nghe thấy tiếng sột soạt từ phía sau cách chỗ cô không xa truyền đến.
Trực giác nói rằng người tới không tốt, cô lập tức tăng tốc đi thật nhanh.
Nhưng cô mới chỉ đi được mấy bước liền bị chặn lại.
Hai bên đường đột nhiên xuất hiện một vài con rắn hổ mang!
Với ánh mắt hung hãn, cơ thể bọn chúng còn không ngừng uốn éo qua lại, cô vừa nhìn thấy thì toàn thân buốt lạnh nổi gai ốc.
“Không được nhúc nhích!”
Một giọng nam trầm thấp vang lên thật khẽ, kèm theo hai tiếng bước chân nhè nhẹ, cảm giác như người phía sau mỗi lúc một gần mình hơn. Hai tay Hàn Lộ đang âm thầm tích lũy sức mạnh, trong đầu cô cũng đang nhanh chóng chọn ra một câu thần chú thích hợp.
Trước khi cô bắt đầu niệm câu thần chú, hai người kia ở cách cô tầm hai mét thì dừng lại.