Viễn Cổ Đi Bắt Hải Sản Làm Giàu Ký (Dịch Full)

Chương 204 - Chương 204. Em Không Sợ Độc 4

Chương 204. Em không sợ độc 4 Chương 204. Em không sợ độc 4

Hàn Lộ quay đầu nhìn lại thì thấy hai người đàn ông đầu tóc rối bù như ổ gà. Dường như bọn họ có vẻ sợ những con rắn xung quanh mình nên không dám tiến đến gần hơn.

Chẳng lẽ hai người họ không phải là đồng bọn với những con rắn kia hay sao?

“Hai người là ai?”

Khi hai người đàn ông nghe thấy câu hỏi của Hàn Lộ, ánh mắt lúc này mới từ trên thân mấy rắn hổ mang chuyển sang nhìn về phía cô ấy. Ánh mắt kinh ngạc lóe lên trong đôi mắt của hai người bọn họ.

Thật sự là không nghĩ tới, trong tộc Bạch Hổ lại có giống cái nhỏ xinh đẹp như vậy!

Hai người đàn ông nhướng mày, liếc mắt nhìn nhau, đều biết là bọn họ đang suy nghĩ điều gì. Ngay lập tức giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

“Giống cái nhỏ, cô đừng sợ, chúng tôi không phải là người xấu. Chúng tôi chỉ đến đây tìm một thứ đồ thôi, sau khi tìm được nó, chúng tôi sẽ rời khỏi đây ngay.”

Tìm đồ sao?

Trong tâm trí Hàn Lộ liền xuất hiện hình ảnh hạt độc châu đã bị cô đóng băng cất trong sơn động.

Hai người này là người của tộc Minh Xà…

Phải quay trở về báo tin mới được.

Ngay khi Hàn Lộ vừa mới di chuyển bàn chân, những con rắn đó cũng di chuyển theo, phảng phất như thể chỉ một giây sau chúng nó sẽ nhào tới. Khiến cô sợ đến lạnh sống lưng.

Muốn bắt được hai người đàn ông đó thì trước hết phải thu lại những con rắn đi đã. Sau khi suy nghĩ thật kỹ, Hàn Lộ liền rút lại câu thần chú và giả vờ làm ra dáng vẻ sợ hãi.

“Hai người muốn tìm đồ vật gì thì cứ tìm, thả rắn ra dọa tôi làm gì. Nhanh đưa bọn chúng về đi!”

Hai người đàn ông sắc mặt cứng đờ, nhìn con rắn nhưng lại không có động tác gì. Mấy con rắn này đều là của tộc trưởng, bọn họ làm sao dám tùy tiện sử dụng.

“Những con rắn này không nghe lời cho lắm, nhưng bọn chúng sẽ không làm cô bị thương. Chỉ cần cô nhanh giao nộp đồ vật đó là được.”

“Đồ vật gì? Là thứ gì vậy?”

Hàn Lộ vẻ mặt mờ mịt, như thể cô không biết đồ vật đó là gì.

Hai người đàn ông kia cũng không hề nghi ngờ, vội vàng vừa giải thích vừa vẽ ra và nói: “Chính là một viên hạt châu rất đẹp, nó to khoảng tầm này, chắc chắn là cô đã nhìn thấy nó. Những con rắn này có thể cảm nhận được mùi của hạt châu đó, nên bọn chúng đã tìm đến cô. Giống cái nhỏ, chỉ cần cô mang hạt châu trả lại cho chúng tôi, những con rắn này sẽ tự động rời đi.”

Thì ra là như vậy….

Hàn Lộ vô cùng ngạc nhiên.

“Đó là một hạt châu rất đẹp. Tôi đã nhặt được nó! Nhưng lúc tôi đi ra ngoài sợ làm rơi mất nên mang nó cất vào trong sơn động rồi. Hay là hai người ở đây đợi tôi, tôi sẽ quay về sơn động lấy nó mang đến trả lại cho hai người.”

Hai người đàn ông hai mặt nhìn nhau, dường như tin vào những lời đó, nhưng trong lòng vẫn còn do dự.

Tuy rằng giống cái nhỏ này nhìn có vẻ rất đơn thuần rất dễ bị lừa. Nhưng nếu là thả cô ấy quay về, không may bị tộc Bạch Hổ phát hiện ra, thì mọi chuyện sẽ trở nên tồi tệ.

Lần này họ đến đây để tìm lại hạt châu, cũng không muốn bị tộc Bạch Hổ phát hiện.

Người đàn ông thấp hơn có vẻ đang lưỡng lự, người đàn ông cao hơn còn lại dùng cùi chỏ chọc mạnh vào người anh ta một cái rồi nhỏ giọng thương lượng: “Hay là để con rắn sọc đỏ cắn cô ta một miếng. Làm thế này thì dù cô ta có ý đồ gì đi chăng nữa cũng khó có thể thực hiện được. Cô ta chỉ có thể ngoan ngoãn quay trở lại đây. Đến lúc đó, tuy rằng chất độc của con rắn đó sẽ giảm xuống một ít, nhưng chúng ta đã lấy được hạt châu mang về, như vậy tộc trưởng sẽ không trách tội. Chúng ta lại còn được giống cái nhỏ ….ha ha… ”

Một tiếng cười ha ha, thật sự là muốn hèn mọn bao nhiều thì có bấy nhiêu, Hàn Lộ có thể nghe thấy rõ ràng những lời bọn chúng vừa nói với nhau.

“Có thể làm cho những con rắn này đi sang chỗ khác không vậy?”

Người đàn ông thấp bé đó vừa cười, nước miếng cũng gần như tràn cả ra ngoài, anh ta quay đầu lại nhìn Hàn Lộ gật gật đầu: “Có thể, có thể chứ, nhưng mà …”

Anh ta lấy ra một chiếc lá, mím môi lại thổi một cái.

Làn gió nhẹ khẽ rung lên, ngay lập tức Hàn Lộ cảm thấy cổ chân cô bỗng nhiên đau nhói.

Bình Luận (0)
Comment