Nhưng lần này Dương Sí tỏ ra vô cùng kiên quyết.
“Đã nói không được thì tức là không được, nguy hiểm. Em cứ chỉ cho anh đường đến nơi đó, anh sẽ dẫn theo một vài người khác cùng đi đến đó.”
Tên này cũng thật là cứng đầu, nói không được là nhất định không được. Hàn Lộ hừ hừ hai tiếng, giả vờ như nghe theo lời anh.
Khi Dương Sí phát hiện ra bạn gái mình đã bí mật đi theo sau anh, là lúc sắp chạm mặt hai người bên kia rồi.
“Em thật là…”
Không còn cách nào khác, anh đành phải đưa cô theo cùng.
Khi họ đi đến bên cạnh khu rừng kia, Hàn Lộ bỗng nhiên kéo tay Dương Sí đứng lại và nhẹ giọng nói:
“Vừa nãy, em đã nói với hai người đàn ông đó rằng em sẽ quay lại đây sớm nhất có thể. Vậy nên, em sẽ đi vào đó trước để bọn chúng không nảy sinh nghi ngờ. Anh hãy đưa cho em một ít bột thuốc để đối phó với những con rắn kia, em sẽ cố gắng hết sức làm cho bọn chúng choáng váng ngay tại chỗ. Còn hai người đàn ông kia giao cho các anh xử lý.”
Dương Sí mím chặt môi, bộ dáng cực kỳ không vui.
“Đưa nó cho em…”
Hàn Lộ biết rõ anh đang lo lắng về điều gì.
“Mấy con rắn độc kia đối với em thật sự là không hề có ảnh hưởng. Em thậm chí còn có thể ăn một lúc mười mấy con rắn biển nữa là.”
Tiểu Sơn đứng một bên không muốn quấy rầy cuộc trò chuyện giữa hai người họ, nhưng khi nghe thấy một từ rất mới mẻ, anh liền không thể kìm lòng được.
“Rắn biển là cái gì?”
Dương Sí cũng tò mò không kém.
Hàn Lộ: “…”
Cô cũng chỉ là thuận miệng nói vậy thôi, nhưng những người này thật sự là rất thích tìm hiểu.
“Nó là một loại rắn cực độc ở biển. Dù sao thì so với rắn hổ mang nó còn độc hơn nhiều.”
Dương Sí sững sờ.
“Rắn hổ mang là rắn gì?”
“…”
Hàn Lộ vỗ vào trán một cái, tự mắng mình vì đã nói quá nhiều.
“Đợi một lát nữa các anh sẽ biết ngay thôi, bây giờ nhanh hãy đưa loại thuốc bột đó cho em. Em đến đó trước, tìm cơ hội làm cho những con rắn đó choáng váng. Ở đó có đến mấy con, nếu các anh không cẩn thận, không biết chừng sẽ bị chúng cắn, đến lúc đó, thậm chí là đại vu cũng sẽ không kịp cứu các anh đâu.”
Tiểu Sơn chọc chọc vào người Dương Sí, ra hiệu cho anh nhanh đem thuốc bột đưa cho Hàn Lộ.
Dương Sí vẫn còn do dự, trong lòng vô cùng lo lắng.
Hàn Lộ dứt khoát tự mình mò tìm trên người anh.
Bọn họ nếu muốn cất giữ những thứ gì có kích thước nhỏ, thường sẽ thích nhét chúng vào bên hông, như vậy lúc cần rất dễ tìm được. Rất nhanh sau đó, cô sờ thấy một khối nhỏ được bọc trong lá nhét sát bên hông của Dương Sí.
Cầm được gói thuốc trong tay rồi bỏ chạy, Dương Sí cũng không thể làm được gì.
“Em…”
Cẩn thận một chút.
Anh chưa kịp nói xong, giống cái nhỏ đã chạy mất như sợ anh sẽ giật lại gói bột thuốc đó.
Mắt thấy cách vị trí lúc trước rời đi càng lúc càng gần, Hàn Lộ liền mở lá cây ra và đổ hết bột thuốc vào trong lòng bàn tay rồi nắm chặt tay lại, thoạt nhìn cũng giống như cô đang cầm hạt châu trong tay.
Cũng như lần trước, chính những con rắn kia đã phát hiện ra cô đầu tiên.
Nhưng lần này bọn chúng không bò đến vây lấy cô, không biết là có phải là bọn chúng ngửi thấy được mùi của thứ bột thuốc trị rắn ở trên người cô hay không.
Hai người đàn ông đó cũng bắt đầu nhảy ra khỏi chỗ ẩn náu của mình.
“Giống cái nhỏ, cô đến rất nhanh đấy, cô có mang theo hạt châu không vậy?”
Chuyện này liên quan đến tính mạng của bọn họ, so với nữ sắc còn quan trọng hơn.
Người đàn ông thấp lùn bước lại gần Hàn Lộ, nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm chặt của cô ấy, hai mắt anh ta sáng lên trông thấy.
“Xem ra là cô đã mang nó đến đây, nhanh đưa nó cho tôi!”
Nói xong liền lao nhanh về phía Hàn Lộ.
Hành động này của anh ta là vừa muốn lấy hạt châu trong tay cô, lại vừa lợi dụng muốn chạm vào người cô.
Hàn Lộ nhanh như chớp xoay người sang một bên, tránh đi, lại đi mấy bước về phía những con rắn hổ mang đang ở cạnh đó.
“Trước tiên anh phải giải độc cho tôi đã, tôi mới có thể mang hạt châu này giao cho anh được.”
Hai người kia nhìn nhau một lúc, đều cảm thấy có thể.
Dù sao thì một giống cái nhỏ gầy nhỏ như vậy, hai người đàn ông như bọn họ mà còn sợ không thể khống chế được giống cái này sao?