Chờ giải độc xong, lại cầm hạt châu vào trong tay, lập tức cướp lấy cô ấy mang xuống núi, đến lúc đó không phải là muốn làm gì thì làm à.
Người đàn ông thấp bé mỉm cười ha ha, từ trên cổ lấy xuống chiếc vòng cỏ kia, lấy phần lõi cỏ còn lại dùng để giải độc xuống.
“A, nửa đoạn còn lại ở đây, cô tự mình qua đây lấy này.”
Hàn Lộ lắc lắc đầu nói: “Anh ném nó qua đây cho tôi.”
Sắc mặt của người đàn ông thấp bé này liền trầm hẳn xuống, có chút không kiên nhẫn. Nơi này là vùng đất của tộc Bạch Hổ, vốn là không an toàn, nếu cứ dây dưa thế này chẳng may đụng phải người đàn ông nào đó của tộc Bạch Hổ thì coi như xong.
“Giống cái nhỏ, sự kiên nhẫn của chúng tôi có hạn, động tác của cô phải nhanh lên.”
Cầm chiếc lá cây trên tay thổi mấy hơi, mấy con rắn bắt đầu di chuyển về phía Hàn Lộ.
Hàn Lộ sợ hãi lùi ra phía sau mấy bước, những con rắn đó liền di chuyển về phía trước lại gần cô hơn. Người đàn ông thấp bé đó nhận thấy rằng bàn tay của giống cái nhỏ đang chuyển động, giống như là muốn ném ra một thứ gì đó!
Chắc chắn đó sẽ là hạt châu!
Đôi mắt hắn lóe sáng, đỏ lên vì phấn khích, theo phản xạ đưa hai tay về phía trước như chờ đỡ lấy hạt châu.
Hả??
Tại sao lại không có hạt châu mà chỉ là một trận bụi mù màu xám thế này?
“Không ổn rồi! Anh hai, chúng ta nhanh rời khỏi đây!”
Người đàn ông kia phản ứng cũng rất nhanh, liền kéo tay người thấp bé đó định bỏ chạy. Vừa mới quay người lại, cả hai đã bị Dương Sí và Tiểu Sơn đứng chặn ngay trước mặt.
Người đàn ông thấp bé đó lại cầm chiếc lá trong tay giơ lên thổi mấy hơi, hi vọng những con rắn độc sẽ xông tới, hai người đàn ông của tộc Bạch Hổ sẽ kiêng kỵ những con rắn độc này.
Kết quà là, dù có cố gắng thổi đến thế nào thì cũng không có con rắn nào xông tới, nhìn lại chỉ thấy những con rắn hổ mang đó đang nằm co quắp bất động trên mặt đất lắc qua lắc lại, nào có dáng vẻ hung tợn dũng mãnh như trước đó nữa.
“Chính là cô!”
Người đàn ông thấp bé đó thầm hận bản thân mình thật quá bất cẩn và chủ quan, những con rắn độc đó bây giờ cũng đã trở nên vô dụng, anh ta và đứa em có thể chạy trốn không cũng là vấn đề.
Không lấy lại được hạt châu, lại còn làm tổn thất những con rắn độc quý giá của tộc, không biết nếu quay về sẽ phải chịu hình phạt ra sao.
“Anh hai…phải làm sao bây giờ…”
“Im miệng!”
Người đàn ông thấp bé quay đầu lại, nhìn về phía hai người đàn ông đang tiến dần về sát chúng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu hai người tiến thêm một bước nữa, tôi liền đem lõi cỏ giải độc này hủy đi!”
Dương Si dừng chân lại, nhìn sang giống cái nhỏ đang đứng bên cạnh. Nhìn thấy cô lắc đầu một cách tự nhiên bình thản, trong lòng cảm thấy có chút an tâm. Anh quay đầu lại, nhìn Tiểu Sơn rồi hất cầm nháy mắt một cái, cả hai người lập tức lao nhanh về phía hai người đàn ông của tộc Minh Xà.
Những người đàn ông của tộc Minh Xà thường ngày cũng đã đối đầu với rất nhiều con mồi, nên lúc đánh nhau cũng coi như là hung hãn. Tuy nhiên, đàn ông tộc Bạch Hổ trời sinh đã có sức mạnh hơn mấy tộc khác, hơn nữa Dương Sí lại là một trong những người đàn ông khỏe nhất ở trong tộc, vì thế đối phó với hai người đàn ông tộc Minh Xà đối với anh chỉ là chuyện nhỏ.
Hầu như không tốn chút sức lực nào, anh cùng với Tiểu Sơn mỗi người khống chế một người, nhanh chóng kết thúc trận chiến này.
“Thả bọn tôi ra! Nếu các người dám bắt chúng tôi, các người sẽ phải hối hận!”
Liên tục kêu gào la hét cũng chỉ mấy câu đó mà thôi, sự hoảng sợ trong lòng bị lộ ra không sót một chút nào.
Tiểu Sơn cười cười, khẽ đạp vào hai người một cước.
“Trước tiên hãy tiết kiệm chút sức lực đi, nếu hai người có điều gì muốn nói thì chờ trở về trong tộc chúng tôi rồi từ từ nói cũng được.”
Dù sao quay về bên nào cũng phải đối diện với cái chết, người đàn ông thấp bé bị anh bắt được đột nhiên ngồi dậy, Tiểu Sơn bị đầu anh ta đụng vào hơi buông lỏng tay ra.
Và chỉ trong tích tắc, anh ta đã lấy hết số lõi cỏ giải độc treo ở cổ, nuốt hết xuống trong bụng.
“Ha ha ha ha ha ha ha! Tôi đã ăn hết tất cả lõi cỏ dùng để giải độc rồi! Giống cái nhỏ, muốn trách thì phải trách hai người đàn ông này, đều là do hai người này hại cô! Hừ hừ! Chết thì chết thôi, có một giống cái nhỏ xinh đẹp như vậy chết cùng, tính ra cũng không lỗ!”
“Ai muốn cùng chết với anh chứ?”
Hàn Lộ duỗi thẳng lòng bàn tay vẫn còn dính một chút bột trắng, lật đi lật lại và xòe ra cho người đàn ông đó nhìn, cuối cùng vươn đến trước mặt Dương Sí.
“Dương Sí, trên tay em vẫn còn dính rất nhiều bột thuốc.”
“Anh giúp em phủi sạch nó nhé?”