Viễn Cổ Đi Bắt Hải Sản Làm Giàu Ký (Dịch Full)

Chương 208 - Chương 208. Hạt Châu Này Không Bình Thường 1

Chương 208. Hạt châu này không bình thường 1 Chương 208. Hạt châu này không bình thường 1

Trên tay cô lúc này có một lớp bột thuốc rất mỏng, chỉ cần vỗ nhẹ tay hai lần là có thể làm sạch được chúng. Rõ ràng cái này là Dương Sí đang nói đùa.

Hàn Lộ trừng mắt nhìn anh, sau đó trực tiếp xoa tay lên ngực anh, nhân tiện muốn cảm nhận một chút, cái gì gọi là cơ bụng.

Không thể không nói rằng, cảm xúc lúc đó thật sự là tuyệt vời.

“Làm sao lại có thể như vậy được chứ! Sao cô lại không bị trúng độc?”

Nhìn thấy trên lòng bàn tay của Hàn Lộ không có bất kỳ một vệt đen nào, cả hai người đàn ông đều ngẩn người trợn tròn mắt, bọn họ lại định gào thêm mấy tiếng thì ngay lập tức bị Tiểu Sơn một quyền đánh cho ngất xỉu.

“A Sí, tôi mang người về trước, anh về sau nhé, nhớ là phải bắt mấy con rắn mang về.”

Dương Sí ừ một tiếng, cúi xuống cầm lấy bàn tay nhỏ bé đang sờ tới sờ lui trên người mình.

“Đừng động đậy nữa, ngứa lắm …”

Trong lòng càng cảm thấy ngứa ngáy hơn.

Nhưng anh không dám nói ra điều đó, bởi dường như giống cái nhỏ không thích anh quá mức thân cận.

“Để anh bắt mấy con rắn đưa đến chỗ đại vu, rồi sau đó anh sẽ đưa em xuống núi.”

Hàn Lộ vẫn đang được nắm tay, trong lòng vô cùng ngọt ngào, đột nhiên nghe được những lời này của anh.

“Đưa em xuống núi sao? Sao anh lại vội vàng như vậy chứ, em còn chưa kịp đến chào hỏi nói chuyện với mẹ anh, hơn nữa vẫn còn chưa gặp được Hợp Khương.”

“Lần sau em đến gặp hai người họ cũng được mà.”

Dương Sí đã suy nghĩ cẩn thận rồi, người của tộc Minh Xà đã đến gần vùng đất của tộc Bạch Hổ, trận chiếc xảy ra giữa hai tộc là điều khó tránh khỏi. Vì thế anh không muốn giống cái nhỏ ở lại lâu trên núi.

Cô ấy mới chỉ lên núi có một ngày mà đã xảy ra quá nhiều chuyện như vậy, anh luôn cảm thấy giống cái nhỏ ở trên núi luôn bị xui xẻo. Anh lại không thể thường xuyên ở bên cạnh để bảo vệ cô ấy. Còn không bằng để cô ấy quay trở lại hòn đảo, ít nhất ở đó cũng sẽ có Bối Bối bảo vệ cô, so với chỗ này trên núi thì quả thật là an toàn hơn rất nhiều.

“Không cần phải vội vàng như thế mà, đến lúc chạng vạng rồi em xuống núi cũng được…”

Hàn Lộ trong lòng không muốn rời đi chút nào, cô vẫn chưa có thời gian cùng bạn trai trò chuyện vui vẻ, thật không nỡ nào lại phải xuống núi ngay.

Nhưng Dương Sí lại rất kiên quyết, lại không nói ra lý do muốn giống cái nhỏ nhanh chóng xuống núi. Hàn Lộ tức giận đến nỗi, trên suốt chặng đường dài xuống núi, cô không nói với anh câu nào.

Lúc cả hai đã đi đến bãi biển, khuôn mặt Dương Sí mới bắt đầu lộ ra một chút luyến tiếc.

“Trên đảo chỉ có một mình em thôi, mấy công việc nặng nhọc em cũng đừng làm, đợi đến khi nào anh ra đảo sẽ làm giúp em. Còn nữa…”

Dương Sí vẫn chưa lải nhải xong, đã bị cô cắt ngang lời chặn lại.

“Tiểu Tuyết à, có mấy người cực kỳ nhẫn tâm, tốt hơn hết là chúng ta không cần để ý nhiều đến bọn họ.”

Hàn Lộ ôm chặt lấy con hổ nhỏ, hừ một tiếng rồi xoay người xuống biển.

Cánh tay đang vươn ra của Dương Sí lặng lẽ thu về lại, ánh mắt vẫn không ngừng dõi theo bóng người đang bơi càng lúc càng xa trên mặt biển, trong lòng vừa quặn thắt lại vừa khó chịu.

Anh cũng muốn đi cùng và được ở bên cạnh giống cái nhỏ, nhưng thực sự bây giờ đang có quá nhiều công việc bận rộn. Trong tộc còn phải vội vàng gia cố, tồn trữ thức ăn, còn phải phòng ngừa người ở bên ngoài tiến vào trong tộc.

Ít nhất là trong một thời gian ngắn không thể làm xong hết được.

Ôi chao…

Chờ sau khi giải quyết xong những việc đó anh sẽ đi đến đảo một chuyến để an ủi cô ấy vậy.

Dương Sí liếc nhìn lại một lần nữa trên mặt biển, thấy không còn hình bóng của giống cái nhỏ mới quay trở về trên núi.

Hàn Lộ tức giận thì tức giận, nhưng sau khi chưa bơi được bao xa thì cảm thấy hối hận. Có lẽ cô ấy đã mơ hồ hiểu được lý do tại sao Dương Sí lại vội vàng đưa mình xuống núi như vậy, dù sao thì anh cũng chỉ vì muốn tốt cho mình mà thôi.

Bình Luận (0)
Comment