Nhưng mà mình thì lại tức giận với anh, ngay cả một cái ôm tạm biệt cũng không có. Một người bạn gái như mình cũng thật quá tệ.
Vì vậy cô quyết định bơi ngược trở lại.
Kết quả là….
Quên đi, nhìn thấy mình đi thì anh chắc chắn cũng sẽ đi thôi mà, chuyện này cũng chẳng có gì là lạ.
Hàn Lộ tâm trạng rầu rĩ không vui, một lần nữa dắt theo con hổ nhỏ lao xuống biển. Mà Bối Bối ở bên kia nghe thấy tiếng gọi, lập tức bơi qua với tốc độ nhanh nhất.
“Tiểu Hàn!”
Bối Bối cảm thấy vô cùng vui mừng khi nhìn thấy cô, liền bơi tới thật nhanh và lượn quanh Hàn Lộ đến mấy vòng.
“Bối Bối, có chuyện gì mà mày vui đến như vậy?”
Hàn Lộ theo thói quen đưa tay lên định chạm vào Bối Bối, đột nhiên nhìn thấy trên mặt biển hiện lên một vòng tròn màu đỏ.
Nhìn giống như là máu!
“Bối Bối, mày bị thương à?”
Hàn Lộ cuống quít chìm xuống sâu dưới biển và nhìn quanh một vòng toàn thân của Bối Bối. Cô phát hiện phía trên phần bụng của nó có hai dấu răng, nhưng cũng không phải là quá sâu. Mặc dù vậy, nhưng nó cũng đủ để làm trầy xước da và rỉ máu ra bên ngoài.
Nhìn vào vết thương kia có vẻ như nó vừa mới bị cách đây không lâu.
“Bối Bối, mày mới đánh nhau với ai à?”
“Chỉ là hai con cá mập trắng thôi, không có gì nghiêm trọng đâu, bọn chúng không thể đánh lại tôi nên đều đã bỏ chạy rồi.”
Bối Bối tỏ ra vô cùng kiêu ngạo, vừa nói vừa dụi đầu vào người Hàn Lộ, như muốn được cô ấy khen ngợi.
Hàn Lộ bị Bối Bối dụi đầu vào người một cách đầy tình cảm như vậy, những phiền muộn trong lòng như lập tức tan biến.
“Bối Bối thật lợi hại, hai con cá mập trắng lớn cũng bị đánh cho bỏ chạy.”
Loài cá mập trắng khổng lồ gần như bất khả chiến bại ở vùng biển ngoài khơi, nhưng cá voi sát thủ là kẻ thù tự nhiên của bọn chúng. Nếu hai phe này gặp nhau, nhất định sẽ không tránh khỏi xảy ra một trận đại chiến.
Bối Bối đang bị thương, cô cũng cảm thấy rất đau lòng, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc can ngăn Bối Bối tham gia vào các trận chiến như vậy.
Bởi chỉ có cách không ngừng tham gia chiến đấu thì Bối Bối mới có thể ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn.
“A? Tiểu Hàn, cô đang mang theo thứ gì trên người thế? Cái mùi này…”
Bối Bối liên tục chớp chớp mắt và tiến lại gần cô hơn.
“Thơm quá, thơm quá đi mất, tôi thực sự rất muốn ăn.”
Hàn Lộ: “…”
Trên người cô lúc này còn có cái gì đâu, tất cả đồ ăn đều đã đem lên núi cho bạn trai rồi. Bên trong giỏ không còn gì cả.
Không đúng, vẫn còn có một hạt châu!
Hàn Lộ leo lên lưng Bối Bối, đưa tay lấy viên độc châu kia ra và đưa đến trước mặt cho Bối Bối xem.
“Đây chính là thứ mà mày vừa mới nói sao?”
“Đúng đúng đúng! Chính là nó! Tiểu Hàn! Tôi có thể ăn thứ này được không?”
Bối Bối cảm thấy rất hưng phấn, nó xoay vòng tại chỗ mấy lần rồi lại hỏi: “Tiểu Hàn Tiểu Hàn! Thứ này có ích gì cho cô không? Nếu nó không có ích gì cho cô thì cho tôi được không?”
“Mày thật sự muốn ăn nó à? Nhưng trong cái này có chất kịch độc…”
Hàn Lộ cũng không phải là không cho nó được, dù sao thì Dương Sí trước đó đã đưa cho cô, cũng bởi vì anh không có cách nào có thể phá hủy được nó. Nếu Bối Bối có thể ăn được nó, thì cũng là một cách có thể giải quyết được vấn đề ngay lập tức. Như vậy lại tốt cho tất cả mọi người.
Tuy nhiên, đây là một hạt châu có chứa chất kịch độc.
Cô ấy lại là người của tộc Giao Nhân, không sợ độc nhưng cũng không dám trực tiếp ăn hạt châu có độc này. Một thứ độc hại như vậy, lỡ ăn phải nó thì ai biết được chuyện xui xẻo nào sẽ xảy ra sau đó. Chính cô cũng không dám ăn thì sao có thể đưa nó cho Bối Bối ăn được.