Bối Bối chỉ là một con cá voi sát thủ bình thường, nếu ăn hạt châu có độc này, không may có chuyện gì xảy ra với nó, thì tội lỗi của cô sẽ vô cùng lớn và có lẽ cả cuộc đời này cô sẽ không bao giờ cảm thấy thanh thản được.
“Bối Bối ngoan nào, thứ này tuyệt đối không thể ăn được. Lần sau tao sẽ ra biển tìm những hạt to lớn và đẹp hơn mang về cho mày.”
Hàn Lộ nói xong liền thu hồi viên độc châu lại, Bối Bối lập tức trở nên nóng nảy.
“Tôi có thể ăn được! Tôi có thể ăn được! Đây là một thứ rất tốt!”
“…”
“Là thứ tốt sao?”
Hàn Lộ nhớ lại lần đầu tiên khi cô cầm hạt độc châu này trong tay, nhớ đến khí tức kỳ quái kia, trong lòng khẽ động. Bối Bối hiển nhiên sẽ không mang tính mạng của mình ra để đùa giỡn. Viên độc châu này có lẽ thật sự thích hợp với nó.
Do dự một lúc lâu, dưới sự thúc giục không ngừng của Bối Bối, cuối cùng Hàn Lộ vẫn đem viên độc châu đưa cho nó.
“Tiểu Hàn, cô đối với tôi thật tốt! Ha ha! Ngoại trừ mẹ của tôi ra thì cô là người tôi yêu thương nhất!”
Bối Bối sau khi ăn hạt châu mà nó mong muốn, tâm trạng trở nên phấn chấn hơn lên. Những lời ngon tiếng ngọt lần lượt được phát ra, trên suốt quãng đường quay về dỗ cho Hàn Lộ cười không ngừng.
Đợi sau khi cô lên trên bờ, Bối Bối liền dự định chìm sâu xuống phía dưới vách núi dưới đáy biển.
“Tiểu Hàn, hai ngày tiếp theo đây, tôi muốn tĩnh tâm để tiêu hóa hạt châu này dưới đáy biển, cho nên mấy ngày nay nếu cô có gọi tôi thì tôi cũng không nghe thấy đâu.”
“Tao biết rồi, mày cứ yên tâm đi tiêu hóa đi, tao ở trên này chờ mày. Nếu mày đã tiêu hóa xong thì phải lên đây báo bình an với tao liền.”
Con cá voi sát thủ to lớn ngơ ngác gật đầu hai lần, đang định lặn sâu xuống biển thì bị Hàn Lộ gọi giật lại một tiếng.
“Bối Bối!”
“Sao?”
“Quay lại sớm chút nhé…”
Trong lòng cô ấy còn có nhiều điều muốn nói, nhưng lại không biết phải nói gì khi gọi nó lại. Chỉ có thể ngóng trông Bối Bối sẽ sớm quay trở về.
“Đừng quá lo lắng! Tôi sẽ quay lại sớm thôi!”
Cái đuôi đen bóng loáng sung sướng đập thật mạnh lên mặt nước tạo thành một vùng bọt nước trắng xóa, Hàn Lộ lại mở mắt ra, đã không còn nhìn thấy hình bóng của Bối Bối đâu nữa.
Lúc này nó thật sự đã chìm sâu xuống biển.
Mặt biển nhanh chóng trở lại trạng thái tĩnh lặng. Hàn Lộ buồn bã trong thoáng chốc rồi cũng thu lại tâm tình và trở về bãi cát.
Cô bây giờ vẫn còn một con hổ nhỏ cần phải chăm sóc.
Từ khi đi đến tộc Bạch Hổ rồi quay lại đây cũng đã trải qua mấy tiếng đồng hồ, ăn từ lúc sáng sớm, có lẽ đến bây giờ nó cũng đã đói bụng lắm rồi.
“Tiểu Tuyết, mà đã đói bụng chưa?”
Không ngờ con hổ nhỏ dứt khoát lắc đầu.
“Không đói à…Vậy thì chúng ta đi săn kho báu đi!”
Chú hổ trắng nhỏ dễ thương mở đôi mắt to tròn tỏ ra ngạc nhiên, đối với hai từ kho báu này nó vẫn còn rất xa lạ.
Hàn Lộ khẽ cười xoa tay vào đầu nó đang áp sát trên mặt đất, ánh mắt rơi vào mảnh rừng ở trước mặt.
“Chúng ta đi vào bên trong một vòng xem thử có gì ăn được không.”
Chuyển đến hòn đảo này đã nhiều ngày như vậy rồi, nhưng cô chỉ loanh quanh ở phía bên ngoài, chưa một lần đi sâu vào bên trong hòn đảo xem nó có những thứ gì và trông nó như thế nào, cô hoàn toàn không biết rõ.
Mà như vậy thì làm sao được, cô đã dự định ở đây cả đời rồi. Lãnh địa của mình, như thế nào thì cũng phải tuần tra ít nhất một lần mới được.
Dù sao thì bây giờ cô cũng chưa cảm thấy đói, con hổ nhỏ cũng không đói bụng, đúng là thời điểm thuận lợi để đi xem một vòng bên trong hòn đảo. Nếu có thể tìm được thứ gì khác để ăn thì thật quá tốt.
Hàn Lộ chỉ cầm chiếc giỏ, không ôm con hổ nhỏ, chỉ nói với nó một tiếng liền dẫn đầu bước chân vào rừng.
Con hổ nhỏ gầm lên hai tiếng rồi nhanh chóng đuổi theo cô.