Viễn Cổ Đi Bắt Hải Sản Làm Giàu Ký (Dịch Full)

Chương 211 - Chương 211. Gà Hầm Dừa 1

Chương 211. Gà hầm dừa 1 Chương 211. Gà hầm dừa 1

Khi Hàn Lộ tiến vào trong, mấy con chim ở trong rừng bị kinh sợ, bay ra khắp nơi như bầy ong vỡ tổ bay lên trời.

Con hổ nhỏ không biết đã chạy lên trước từ lúc nào, nhảy từ bên này sang bên khác với dáng vẻ vô cùng thích thú hứng khởi.

Nhìn thấy nó chơi vui vẻ như vậy, Hàn Lộ cũng cảm thấy rất vui. Cô vừa đi sâu vào bên trong vừa bắt đầu đánh giá thực vật ở xung quanh.

Lúc vừa mới đi vào, nhìn thấy cỏ dại mọc um tùm không có lối đi, cảm thấy thật sự đáng sợ, nhưng khi đi tiếp vào sâu hơn thì kỳ thật là không đáng sợ như tưởng tượng.

Ở nơi này hầu như không có cỏ dại, trên mặt đất được bao phủ một lớp cành cây lá khô, từng bước chân dẫm lên là những âm thanh kẽo kẹt kẽo kẹt phát ra theo từng nhịp.

Trong khu rừng này có rất nhiều cây cao và nhìn chúng thật tươi tốt, nhưng trong trí nhớ của cô ấy không hề có ấn tượng gì về những cây đó và cũng không hề biết là có thể dùng chúng để làm vào những việc gì.

Nhưng những cái cây này…

Cực kỳ thích hợp để xây dựng một ngôi nhà bằng gỗ.

Cả chiều cao và độ dày của thân cây đều vô cùng thích hợp. Nếu cô có được một nửa sức mạnh của những người đàn ông trong tộc Bạch Hổ, chắc chắn cô sẽ có thể tự mình làm được ngôi nhà của mình.

Nhưng thật đáng tiếc…

Cô chỉ là một con gà yếu đuối.

Trong những thần chú mà cô được truyền thừa, phần lớn là để phòng thủ hoặc là tấn công, rất ít khi được ứng dụng vào các công việc thực tế. Đương nhiên cũng không có loại thần chú nào có thể ứng dụng để giúp cô xây nhà được.

Ngược lại là có một loại thần chú ngưng băng, nhưng mà cũng không thể xây dựng một ngôi nhà bằng băng ở ngoài đó được.

Hàn Lộ ngẩng đầu nhìn lên những cái cây cao vút kia mà thầm tiếc, trong lòng thở dài một tiếng. Thật không có tia hy vọng nào có thể làm được một căn nhà bằng gỗ lúc này.

Ôi, cứ tiếp túc đi lên phía trước xem tiếp vậy.

Hòn đảo này kỳ thật rất lớn, Hàn Lộ không thể nào khám phá hết mọi nơi trên hòn đảo chỉ trong một ngày được. Cô chỉ mới đi được hai tiếng đồng hồ đã cảm thấy hai chân đau nhức. Đành tìm vội một tảng đá và ngồi xuống nghỉ ngơi.

Nhưng sự mệt mỏi đó cũng đã được đền đáp.

Cô đã tìm thấy một cây chuối tiêu dại. Nhìn nó có vẻ thấp hơn so với cây chuối hiện đại, quả của nó cũng nhỏ hơn quả chuối hiện đại một chút, nhưng hương vị thì lại rất giống nhau.

Đáng tiếc là cô ấy không thể hái được những quả chuối chín trên cây, chỉ có thể hái được một số quả chuối xanh hơi vàng ở phía bên dưới, mang chúng về cất đó chờ chín rồi mới ăn được.

“Tiểu Tuyết…”

Nghỉ ngơi như vậy là đủ rồi, Hàn Lộ đang định quay trở lại. Nhưng gọi đến mấy tiếng vẫn không nhìn thấy tiểu gia hỏa này quay lại, cô đành phải bỏ chiếc giỏ xuống trước, vừa đi vừa gọi Tiểu Tuyết, cố tìm bằng được nó quay lại.

Trên đường đi cô đã phát hiện ra một vài cây cọ đỏ nhưng cô cũng không có tâm tư dừng lại nhìn xem, sau khi tìm kiếm khoảng mười phút, cô đột nhiên nghe thấy một vài âm thanh hoảng hốt sợ hãi vọng lại từ sâu trong khu rừng.

Trong lòng Hàn Lộ cảm thấy căng thẳng, cô lập tức chạy như bay về hướng phát ra âm thanh và liên tục gọi tên con hổ nhỏ.

“…”

Lúc cô chạy đến đó, cảnh tượng cũng không khủng khiếp như cô tưởng tượng, chỉ là tiểu gia hỏa kia nhào tới cắn cổ một con gà rừng mà thôi. Con gà rừng này cũng rất hoạt bát, mặc dù bị cắn cổ nhưng vẫn không ngừng vỗ mạnh đôi cánh.

Trong đầu Hàn Lộ bắt đầu nhanh chóng lóe lên tên của một vài món ăn.

Gà nướng đất sét, gà om nước dừa, gà nướng…

Tiếng nuốt nước bọt ừng ực khiến cô bừng tỉnh lại.

Khi Hàn Lộ nhận ra đó là tiếng mình đang nuốt nước, chợt cảm thấy khuôn mặt nóng bừng lên. Thật là quá không có tiền đồ, chỉ nhìn thấy một con gà mà đã khơi dậy con sâu tham ăn trong lòng cô rồi.

Con hổ nhỏ ngậm con gà trong miệng, vui vẻ vẫy vẫy chiếc đuôi chạy đến bên cạnh Hàn Lộ, lắc lắc con gà trên miệng, ánh mắt trần đầy sự mong đợi.

Đây là nó đang muốn cô khen ngợi nó đây mà.

Hàn Lộ híp mắt cười cười, ngồi xổm xuống vỗ vỗ vào đầu con hổ nhỏ khen ngợi nó: “Tiểu Tuyết của chúng ta cũng thật là lợi hại, còn nhỏ như vậy mà đã đi săn được con mồi rồi.”

Con hổ nhỏ nhận được lời khen ngợi thì tỏ ra vô cùng hưng phấn, liền ném con gà về phía tay Hàn Lộ và tiếp tục chạy vào trong rừng.

“Sao vậy!”

Con gà kia vừa mới thoát khỏi miệng hổ liền định bỏ chạy, nhưng may mắn là Hàn Lộ đang ngồi xổm, lại ở gần nên trực tiếp túm nó trở về. Nhưng mà cô nhất thời không để ý nên đã bị nó mổ vào tay hai lần.

Thật sự rất hung dữ.

Hàn Lộ chịu đựng đau đớn một chút, túm chặt lấy đôi cánh của nó, tìm một vài cọng cỏ khô gần đó và trói chặt nó lại.

“Hung dữ như vậy, đợi chút nữa sau khi quay về tao đem mày nấu lên!”

Bình Luận (0)
Comment