Viễn Cổ Đi Bắt Hải Sản Làm Giàu Ký (Dịch Full)

Chương 212 - Chương 212. Gà Hầm Dừa 2

Chương 212. Gà hầm dừa 2 Chương 212. Gà hầm dừa 2

Con gà rừng bị trói chặt hai chân nhưng vẫn không ngừng vùng vẫy, Hàn Lộ không cần để ý đến nó nữa và chỉ tập trung nhìn về hướng con hổ nhỏ đã chạy đi.

Tiểu gia hỏa này khẳng định là tiếp tục đi bắt gà.

Thật không hổ là hổ con.

….

Khoảng một tiếng đồng hồ sau, hai chủ tớ thắng lợi trở về.

Hàn Lộ hai tay cầm hai con gà, trong chiếc giỏ xách còn có cả một đống chuối lớn, trên lưng còn cõng thêm một con hổ trắng nhỏ.

Tiểu Tuyết ở trong rừng chạy tới chạy lui không ngừng nghỉ suốt mấy tiếng đồng hồ, bộ lông trên người nó bắt đầu đã xù lên, thần sắc có vẻ không được tốt lắm, cho nên Hàn Lộ không để cho nó tự đi mà cứ như vậy cõng nó trên lưng cô.

Có lẽ là nó đói bụng?

Con hổ nhỏ đang trong độ tuổi phát triển, trở về đây lâu như vậy rồi vẫn chưa được ăn uống gì, lại còn chạy khắp nơi đuổi bắt gà rừng như vậy nữa, cũng đủ tiêu hao một lượng năng lượng lớn.

Hàn Lộ quay trở lại trên bãi cát, đặt hai con gà rừng xuống đất và ôm tiểu gia hỏa đó vào lòng. Nhìn thấy bộ dạng vô cùng mệt mỏi của nó, cô thật sự cảm thấy rất đau lòng.

“Mày ngoan ngoãn ngủ ở đây một lát, tao sẽ đi nấu cho mày món ngon ngay bây giờ.”

Con hổ nhỏ chỉ có thể nhướng mi mắt lên, thậm chí không còn chút sức lực nào để lắc đầu. Vừa nãy nó điên cuồng như vậy, hiện tại toàn thân như không còn chút sức lực nào.

Hàn Lộ đặt nó nằm dưới một gốc cây dừa. Cô quay đầu dọc theo cây dừa để tìm mấy quả dừa già.

Những quả dừa già mặc dù không có nhiều nước nhưng đổi lại có phần cơm dừa khá dày, cái này lấy ra hầm gà là thích hợp nhất.

Trên thực tế, theo như sở thích của cô, cô vẫn thích ăn món gà nướng đất sét hoặc là món gà nướng hơn. Mặc dù cô không phải là quá ghét các món đồ ngọt, nhưng không phải là rất thích.

Tuy nhiên, hai con gà rừng này là con hổ nhỏ phải vất vả lắm mới có thể bắt được, nên đương nhiên là phải chiều theo ý thích của nó.

Con hổ nhỏ thích nhất là được uống nước dừa, nên nhất định nó cũng sẽ rất thích món gà om nước dừa.

Hàn Lộ gần như có thể tượng tượng được rằng, đợi lát nữa sau khi nấu xong món gà om nước dừa, con hổ nhỏ sẽ thèm thuồng đến thế nào.

Nghĩ đến đây, trên mặt cô cũng nở một nụ cười thật tươi.

Sau khi tìm kiếm khoảng nửa tiếng đồng hồ, Hàn Lộ mang về được hai quả dừa già, và còn có hai quả dừa non khác nữa.

Gà có rồi, dừa có rồi và nồi cũng đã có, chỉ còn thiếu lửa nữa là đủ. Tuy nhiên cũng chưa cần phải nhóm lửa vội, trước tiên cần phải đem gà đi xử lý, sau đó còn phải cạo lấy phần cơm dừa.

Nhìn con gà rừng kia vẫn đang còn không ngừng giãy dụa, vẻ mặt Hàn Lộ có chút bối rối.

Nói đến làm cá thì cô là một tay lão luyện, nhưng nói đến làm gà thì cô đúng là không có một chút kinh nghiệm gì. Ở kiếp trước ông nội rất ghét mùi phân gà phân vịt nên trong nhà cô không bao giờ nuôi những con vật đó. Muốn ăn thì cứ sang nhà hàng xóm hoặc ra chợ mua những con đã được giết mổ sẵn.

Giết gà à…

Có lẽ trước tiên cần phải cắt cổ nó?

Hàn Lộ lấy chiếc dao xương ra nhìn một chút, nghĩ thầm trong đầu rằng đâm xuyên qua cổ họng cùng với cắt cổ họng nó cũng giống nhau thôi.

Chắc là vậy, phải không?

Nếu không được thì cũng không còn cách nào khác, cùng lắm thì đâm vào cổ nó nhiều lần. Ai bảo bây giờ trong tay cô không có bất kỳ một dụng cụ nào khác có thể thay thế được cơ chứ.

Đợi khi cô hóa hình rồi, điều đầu tiên cô làm chính là tự luyện cho mình một con dao găm thật tốt. Cuộc sống những ngày không có dao thật sự quá thiếu thốn khổ sở.

Cầm lấy chiếc dao xương trên tay, Hàn Lộ túm lấy con gà đã mổ vào tay cô trước đó và mang nó ra bãi biển.

“Chị đây nhìn thế thôi, nhưng thù rất dai, nên mày chính là bữa cơm tối hôm nay của tao đấy.”

Nói xong, cô hít một hơi thật sâu, dùng con dao xương đâm thật mạnh vào ngay cổ con gà rừng. Nhưng lúc đó theo phản xạ cô cũng liền nhắm mắt lại, nên đã đâm lệch sang một vị trí khác, thay vì đâm vào ngay cổ con gà, cô lại chọc vào cánh của nó.

“Quác quác quác quác! Quác quác quác!”

Con gà rừng bị sợ hãi quả thực giống như ăn được thuốc trợ lực, nó vùng mạnh ra khỏi tay Hàn Lộ, giương cánh chạy ra bờ cát.

Nhưng hai chân nó vẫn còn bị trói bởi những cọng cỏ khô nên nó không thể nào chạy xa được.

Hàn Lộ cũng khá là hoảng sợ, phải mất một lúc lâu sau cô ấy mới hoàn hồn. Khi cô đi ra phía bãi cát để bắt gà rừng lại, cô bất ngờ phát hiện ra một vật rất quen thuộc nằm trên bãi cát.

Một quá tròn màu trắng, hình bầu dục, là trứng gà!

Con gà rừng này là gà mái!

Vừa nãy có lẽ nó đã quá sợ hãi nên đã đẻ trứng trên bãi biển.

Hàn Lộ nhìn con gà rừng kia với vẻ mặt tiếc nuối.

Có vẻ như cô không thể ăn nó được nữa.

Bình Luận (0)
Comment