Viễn Cổ Đi Bắt Hải Sản Làm Giàu Ký (Dịch Full)

Chương 235 - Chương 235. Phân Trâu 3

Chương 235. Phân trâu 3 Chương 235. Phân trâu 3

Chỉ vì mấy lời nói lung tung không xác định rõ của vị đại vu mấy trăm năm trước đó, vậy mà trải qua hàng mấy trăm năm vẫn bắt những người trong tộc dùng phân trâu để bôi lên tóc như vậy…

“Nếu là như vậy, vậy con muốn xõa tóc xuống thì có sao không?”

Đại Vu nhướng mày.

“Nguyệt nhi như bây giờ trông đã rất xinh đẹp rồi, không cần thiết phải đi học theo những giống cái của tộc Bạch Hổ đâu. Nhưng mà Phi Vũ ghét bỏ con à?”

Ngưu Nguyệt sống mũi bắt đầu cảm thấy cay cay, cô ta thật sự là muốn lập tức gật đầu để đại vu qua đó cho Phi Vũ biết sự lợi hại một chút. Nhưng may mà cô ta đã kìm lại được.

Loại chuyện này, cô ta rất muốn giữ thể diện, không muốn để người khác biết và chê cười cô ta. Ngay cả khi người đó là đại vu.

“Không, anh ấy không nói gì, anh ấy rất tốt. Chỉ là con không muốn tiếp tục bôi phân trâu bò lên tóc nữa.”

Ngưu Nguyệt cũng không hiểu vì cái gì, rõ ràng đã trở thành thói quen bao nhiêu năm nay, hơn nữa phân trâu cũng không có mùi gì đặc biệt. Trước kia, cô ta còn nghĩ rằng đây cũng là một trong những kiểu làm đẹp.

Cho đến khi cô ta nhìn thấy những giống cái của tộc Bạch Hổ bên kia sông.

Quả thật là chỉ có so sánh mới có thể nhận ra sự khác biệt.

Đại vu nhìn thấy dáng vẻ buồn rầu không vui của cô ta, đã không kìm được lòng nhẹ nhàng đưa ra thỏa hiệp.

“Chuyện này không thể gấp được, đợi ta có thời gian sẽ gặp cha con thương lượng bàn bạn một chút xem thế nào.”

“Thật vậy sao? Đại vu, bà thật sự rất tốt!”

Ngưu Nguyệt hưng phấn ôm chặt đại vu, không nhìn thấy được ánh mắt chứa đầy tình cảm của đại vu có hơi quá mức.

Đối với việc dùng phân trâu để bôi lên tóc, đại vu có suy nghĩ riêng của mình.

Trước đây do không có cách nào có thể xử lý hết số lượng lớn phân trâu kia nên mới chấp nhận bôi lên tóc như vậy. Bây giờ biển đã ở ngay trước mặt, phân trâu có nhiều đến mấy cũng có thể đem ném xuống biển. Không nên vì việc có thể giải quyết này mà khiến cho Ngưu Nguyệt cảm thấy khó chịu.

Dù sao nhìn bộ dáng ủ rũ như bây giờ của cô ấy, cũng là do chính mình mà ra…

Vào buổi chiều, đại vu tìm đến sơn động của Ngưu Lực, kết quả là còn chưa kịp mở miệng thì đã bị người ôm lấy lăn vào trong đống cỏ khô.

Sau một hồi mây mưa kịch liệt, hai người cuối cùng cũng dừng lại.

Đại vu tức giận tàn nhẫn nhéo Ngưu Lực hai cái.

“Ông suốt ngày trong đầu chỉ suy nghĩ mấy cái chuyện này thôi à, tôi đến tìm ông là có chuyện đàng hoàng, ông lại lôi kéo tôi đi làm mấy cái chuyện này đây.”

Ngưu Lực cười ha ha hai tiếng.

“Việc này cũng là việc đàng hoàng của tôi mà, sau khi làm xong việc của tôi, lại nói đến chuyện của bà, như vậy là rất hợp lý.”

Đại Vu liếc mắt lườm ông ta một cái, đứng dậy mặc chiếc váy da thú vào người, nói với ông ta chuyện mình muốn người trong tộc được xõa tóc xuống.

“Nguyệt nhi đã tìm đến bà rồi à? Tại sao bà cũng hùa theo nó làm lớn chuyện này lên như thế hả?”

Trong trí nhớ của Ngưu Lực, việc dùng phân trâu bôi lên tóc đã là quy củ của tộc Man Ngưu trong suốt mấy trăm năm qua, làm sao có thể nói bỏ là bỏ ngay được.

Đại vu hít vào một hơi thật sâu, một lần nữa ngồi xuống và rúc vào trong ngực Ngưu Lực. Đem hết tất cả những chuyện liên quan đến việc này nói cho ông ta biết một lần.

“Thật ra từ rất lâu trước đây, các vị đại vu trong tộc đã phát hiện ra nguyên nhân khiến nhiều người trong tộc bị lâm bệnh nặng, chính là lúc đó trong tộc phân trâu quá nhiều đã sinh ra các loại côn trùng, ruồi nhặng. Chỉ là lúc đó không tìm ra được cách nào để có thể xử lý hết số phân trâu bò đó nên không ai nói ra điều đó.”

Ngưu Lực: “…”

Biểu hiện của ông ta bây giờ giống hệt như biểu hiện của Ngưu Nguyệt trước đó, chỉ cảm thấy điều đó thật hoang đường.

Giọng của đại vu lúc này nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

“Nhưng bây giờ đã không còn giống như trước kia nữa, hiện tại trước mặt chúng ta là biển cả, việc xử lý số lượng phân trâu đó sẽ đơn giản hơn rất nhiều. Tôi cũng đã nhìn thấy những giống cái của tộc Bạch Hổ bên kia sông, quả thực, mái tóc buông xõa xuống nhìn trông rất xinh đẹp. Cũng chẳng trách Nguyệt nhi động tâm đến như vậy. Mấy năm nay con bé đã rất khó chịu rồi, ông làm cha mà không thể làm con bé hài lòng được chút nào hay sao?”

Ngưu Lực im lặng một hồi, bàn tay không ngừng lướt trên lưng của đại vu, đến lúc đại vu nhịn không được lại mở miệng, ông ta liền nói đồng ý.

Bây giờ ông ta đang bận nghĩ cách để giao chiến với tộc Bạch Hổ, làm gì còn có thời gian để tâm đến chuyện về đầu tóc đâu.

Bình Luận (0)
Comment