Viễn Cổ Đi Bắt Hải Sản Làm Giàu Ký (Dịch Full)

Chương 236 - Chương 236. Bắt Đầu Tranh Chấp 1

Chương 236. Bắt đầu tranh chấp 1 Chương 236. Bắt đầu tranh chấp 1

Hai ngày sau, lúc Hàn Lộ quay lại tộc Bạch Hổ, cô đột nhiên nhìn thấy những người bên kia sông đều đã xõa tóc xuống. Nhìn thoáng qua cũng không khác gì nhiều so với người của tộc Bạch Hổ.

Tuy nhiên, vóc dáng cơ thể của họ không cao lớn và to khỏe như người của tộc Bạch Hổ, vẫn là có một chút khác biệt.

Mấy người A Mạn đã sớm nghẹn một bụng, vừa thấy Hàn Lộ đến liền mồm năm miệng mười nói những chuyện đã xảy ra trong hai ngày nay.

“Tiểu Lộ, để tôi nói cho cô biết, mấy giống cái bên phía bờ sông đối diện thật buồn nôn, bọn họ thế mà lại dùng phân trâu để bôi lên tóc!”

“Đúng đúng đúng! Đêm hôm qua lúc tôi đi lấy nước uống, đã nhìn thấy một đống người cùng đi xuống sông gội đầu, cả con sông toàn là phân trâu nổi lềnh bềnh, hại tôi cả ngày nay không dám uống nước.”

Hàn Lộ: “…”

Phân trâu bôi lên đầu!

Cô chỉ mới tưởng tượng đến cảnh đó thôi mà cả người đã nổi đầy gai ốc.

Hóa ra tạo hình mái tóc đặc biệt của mấy người trong tộc Man Ngưu kia là như thế mới có được. Cô biết phân trâu khô lại có thể có tác dụng giúp định hình được tóc, nhưng lúc mang nó bôi lên tóc, chắc chắn là nó phải còn ướt, vậy thì rất ghê tởm.

“Vậy tại sao hôm nay bọn họ lại xõa tóc xuống như vậy chứ?”

“Có lẽ là đang học theo chúng ta.”

Hàn Lộ gật gật đầu, chỉ xem đó là chuyện phiếm, nghe xong liền quên đi. Quay đầu lại tiếp tục dạy cho mọi người cách nhận biết và cách tìm bắt các loại hải sản trên biển.

Ngày hôm nay, mấy người phụ nữ của tộc Bạch Hổ tham gia vào buổi học này hơi ít, trong lần đầu tiên là mười một người, lần thứ hai là tám người, và bây giờ chỉ còn lại năm người.

Càng ngày càng ít lại.

Cô cũng biết lý do của việc này, bởi vì bây giờ mọi người không ai dám nhóm lửa, mà rất nhiều loại hải sản như cua, sau khi bắt về nếu không dùng lửa nấu chín thì không có cách nào có thể ăn được, làm như vậy, cảm thấy thật lãng phí thời gian nên mọi người không muốn đến tham gia.

Kỳ thật mấy người A Mạn cũng thực sự không muốn tiếp tục học, nhưng bởi vì ngại đã nhận được nhiều thứ từ Hàn Lộ như vậy, nếu không tới tham gia, bọn họ sợ sẽ làm tổn thương cô nên bọn họ mới miễn cưỡng theo Hợp Khương xuống núi.

Hàn Lộ trong lòng hiểu rõ, cô cũng định dạy cho mọi người một ngày hôm nay nữa rồi sẽ không dạy nữa. Cô đã nhờ Dương Sí tìm vài thứ, chờ đến lúc tìm được thứ kia rồi thì những thứ mà cô dạy mới chân chính có thể sử dụng được.

Hôm nay sau khi dạy xong trở về, cô liền chuyên tâm vào việc đan lưới đánh cá, chờ sau khi đánh bắt được cá mang về, mới có thể tự tin mói đến chuyện giao dịch làm ăn.

Trong lòng cô đã tính toán rất nhiều rồi, nhưng việc gì đến từ từ nó sẽ đến, cũng không thể vội vàng được.

Bởi vì nhìn thấy mấy người hôm nay không thực sự để tâm đến chuyện học, Hàn Lộ đành kết thúc bài học hôm nay sớm hơn dự định và để họ kịp lên núi. Nhưng Hợp Khương thì dính lấy cô, nhất định muốn cùng cô quay trở về trên đảo, Hàn Lộ vì thế chỉ có thể đi cùng cô ấy lên núi nói với mẹ cô ấy một tiếng rồi đưa cô ấy trở về đảo cùng cô.

Khi hai người xuống núi, Hợp Khương nói muốn đi uống một chút nước trước, Hàn Lộ đứng ở bên bờ biển đợi cô ấy. Thỉnh thoảng cô lại liếc nhìn sang phía bờ sông một cái. Vừa nhìn xuống liền thấy có không ít người của tộc Man Ngưu đổ xuống biển rất nhiều thứ gì đó đen ngòm.

Nhìn từ xa nên không nhìn được rõ là thứ gì, nhưng chắc chắn đó không phải là thứ tốt.

Hợp Khương đi ra bờ sông uống nước, vì đứng gần nên cô ấy nhìn được rõ ràng. Vừa về đến nơi, cô ấy liền bắt đầu tức giận hét lên.

“Tiểu Lộ, bọn người bên kia sông đó thật sự là rất ghê tởm, bọn họ đã đem hết phân trâu đổ xuống biển.”

“Phân trâu sao?”

Biểu tình trên mặt Hàn Lộ thật sự là một lời khó nói hết.

Đổ xuống biển một lượng lớn phân trâu như vậy, mặc dù cô biết những thứ đó rất nhanh sẽ bị nước biển làm loãng ra, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút gì đó không ổn lắm.

Cô thường ngày cũng chủ yếu là uống nước biển…

Quên đi, sau này cô chịu khó phiền phức một chút, uống nước đá do mình biến ra cũng được.

“Khương Khương, đừng nhìn nữa, chúng ta đi thôi.”

Nhìn thấy vậy nhưng cũng chẳng làm được gì, bởi đó đã là vùng đất của tộc Man Ngưu và tộc Phi Ưng.

Hợp Khương bĩu môi, cuối cùng cũng im lặng không nói thêm gì, liền đi theo Hàn Lộ xuống biển. Hai người nhanh chóng leo lên thân Bối Bối và rời đi ngay lúc đó.

Bình Luận (0)
Comment