Những người bên kia sông đã đem chúng đổ hết xuống biển, và vô tình những đợt sóng biển đã xô chúng tấp vào bờ phía bên này của tộc Bạch Hổ. Đương nhiên, tộc Bạch Hổ không thể trơ mắt đứng nhìn và chấp nhận chuyện này, xem ra, bọn họ đang cãi nhau cũng chính là vì việc này.
Hàn Lộ cũng vội vàng đi tới.
Nhưng vóc dáng của cô quá thấp bé, lại bị những người trong tộc Bạch Hổ chặn lại phía sau nên hoàn toàn không thể nào nhìn thấy được những gì đang diễn ra phía trước. Chỉ có thể nghe thấy được một giọng nói nhẹ nhàng cất lên.
“Ôi chao, đây không phải là chuyện gì quá lớn. Đợi sau hai ngày nữa sóng biển sẽ làm tan tất cả, lúc đó cũng chẳng còn gì nữa hết.”
“Hừ hừ! Sợ rằng hai ngày sau nó sẽ ngày nhiều thêm nữa.”
Đó chính là giọng nói của đại vu, chuyện này thật sự nghiêm trọng đến thế sao? Vì chuyện này mà đích thân đại vu phải xuống núi.
Hàn Lộ cố chen lấn về phía trước, một người đàn ông nhìn thấy Hàn Lộ liền tránh sang một bên khác. Cô có dáng ngươi thấp bé nên nếu có đứng trước thì cũng không ảnh hưởng nhiều đến người khác.
Lúc này Hợp Khương mới nhớ tới Hàn Lộ ở phía sau, đang muốn quay lại để tìm người thì nhìn thấy người cần tìm đã đứng ngay bên cạnh mình.
Bầu không khí của cả hai bên đều rất căng thẳng, hai người đương nhiên là không thể nói ra được câu nào, chỉ lặng lẽ đứng một bên nghe hai bên nói chuyện.
Giống như những gì trước đó Hàn Lộ đã phỏng đoán, nguyên nhân chính khiến hai tộc xảy ra cuộc tranh cãi này chính là do phân trâu.
Từ khi Ngưu Lực đồng ý xõa tóc, trong tộc Man Ngưu ngoại trừ một số người già cả trong tộc không chịu thả ra, còn những những người khác trong tộc chỉ trong ngày đầu tiên liền đem toàn bộ phân trâu trên đầu rửa sạch.
Sau đó, toàn bộ phân trâu trong tộc đều đem đổ hết xuống biển.
Hai ngày đầu lúc mới thả xuống thì còn đỡ, phân trâu đổ xuống biển rất nhanh bị nước biển cuốn trôi đi. Nhưng là mấy ngày sau đó, phân trâu trôi đi không hiểu sao lại bị sóng biển đánh dạt trở lại bờ biển và nơi đó lại chính là vùng đất của tộc Bạch Hổ.
Đương nhiên tộc Bạch Hổ sẽ không vui khi nhìn thấy như vậy, liền trực tiếp yêu cầu tộc Man Ngưu phải dọn dẹp sạch sẽ, mà tộc Man Ngưu là không đồng ý làm việc đó, nói là đã đổ xuống biển rồi thì không còn liên quan đến bọn họ nữa.
Hai bên bắt đầu tranh cãi, Ngưu Nguyệt sợ sẽ xảy ra chuyện lớn, cha cô ta sẽ thu lại lệnh cho thả tóc, liền vội vàng đi gọi đại vu đến đó xem xét sự tình.
Bên phía đối diện bọn họ đã có đại vu, mấy người tộc Bạch Hổ đương nhiên là không cam lòng yếu thế, cũng liền lên núi mời đại vu xuống.
Thế là nơi đây liền trở thành chiến trường của hai đại vu của hai tộc.
Kỳ quái chính là sau khi cố chui được vào đám đông và nghe được hai câu kia, hai đại vu liền không nói thêm gì nữa. Chỉ bình tĩnh nhìn đối phương.
Hàn Lộ đang cảm thấy kỳ lạ thì đột nhiên nhận thấy một tia khí tức ba động. Ngay lập tức hiểu ra được, đây là hai đại vu đang đấu pháp với nhau.
Vì phân trâu mà đấu pháp?
Đại khái chính là ăn no rỗi việc không có chuyện gì để làm đây mà.
Hàn Lộ không tiếp tục xem nữa, cô không nhìn thấy có bạn trai xuất hiện trong đám người này liền nói với Hợp Khương một tiếng rồi nhanh chóng đi thẳng lên núi.
Đường đi lên tộc Bạch Hổ thì cô đã quá quen thuộc rồi, trên đường gặp mọi người, cô còn có thể chào hỏi vui vẻ. Khi đi đến trước cửa sơn động của Dương Sí, đúng lúc cô nhìn thấy mẹ của anh từ trong sơn động đi ra.
“Tiểu Lộ! Con đến rồi!”
Cáp Nhĩ mỗi lần nhìn thấy Hàn Lộ đều tỏ ra mừng rỡ, và ngay lập tức kéo cô vào bên trong sơn động của mình.
“Sao nhìn con dạo này lại gầy như vậy chứ? Có phải là trên đảo không thứ gì ngon để ăn không hả?”
“Không phải, không phải thế đâu ạ, trên đảo con vẫn có rất nhiều thức ăn ngon.”
Nhưng có thể hàm lượng calo trong các loại hải sản không cao, hơn nữa thời tiết dạo này rất nóng nực, vì thế cô không có cảm giác thèm ăn, lại thêm cô làm việc liên tục nên tự nhiên cơ thể đã gầy đi một chút.
Thật sự là chỉ gầy đi một chút, cô có thể nhận ra eo váy hơi rộng ra, còn những thứ khác thì vẫn ổn, thật không nghĩ tới chỉ một điểm nhỏ như vậy mà mẹ anh ấy cũng nhận ra.
Sợ rằng nếu hỏi lại thêm một vài câu, mẹ anh ấy sẽ đem ra cả một đống đồ sống bắt cô phải ăn cho hết, Hàn Lộ nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác.
“Mẹ, A Sí hai ngày nay có về nhà không vậy?”
Tính thời gian thì anh đã rời khỏi nhà hơn hai ngày, Hàn Lộ cảm thấy hơi lo lắng.
“Vẫn chưa về, nhưng mẹ nghĩ nó cũng sẽ về sớm thôi. Thằng bé này chưa từng đi đâu ra khỏi nhà quá ba ngày mà không quay về.”
Cáp Nhĩ là mẹ anh mà ngược lại không có chút nào lo lắng về chuyện này. Hàn Lộ nhìn bà ấy bình thản như vậy cũng cảm thấy yên tâm thêm mấy phần.
Vẫn còn hơn nửa ngày nữa mới được ba ngày, chắc là A Sí sẽ trở về thôi.